Tước Nõan yêu: cả đời này tôi chỉ cầm tù một mình em 25: đứangốc Khi Mặc Nõan tỉnh lại, thì đã là buổi trưa, cô cau mày, hô hấp có chútkhông thỏai mái, cô ấn đầu có chút chóang váng, thầm nghĩ, sao lại nhớ tới nhữngchuyện năm xưa này chứ! Cô đứng dậy đi tới bên cửa sổ và kéo rèm cửa sổ ra, tuyếtđã rơi liên tục mấy ngày, hôm nay rốt cuộc cũng trong rồi, ánh mặt trời ấm ápchiếu vào, ánh sáng làm cho ánh mắt của cô không nhịn được mà tràn nước mắt ra,mà Mặc Phi Tước thì nhắm mắt lại dựa ở trên ghế sa lon trong phòng, có một valyhành lý nhỏ dựa vào một chân ghế sa lon! Một trận gió lạnh thổi vào từ cửa sổ mởra, làm cho anh lạnh mà tỉnh lại, thấy Mặc Nõan đứng ở bên giường đưa lưng vềphía mình, anh giấu đi khổ sở ở đáy mắt, và nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh rồi!” “Ừ.”Quay đầu lại, tròng mắt đen của Mặc Nõan nhìn anh chăm chú, thanh âm khàn khànhơi gượng gạo, cho anh một nụ cười miễn cưỡng, cũng rất đẹp, đẹp đến mức khiếncho Mặc Phi Tước mất hồn mà không dời mắt được! Hai người ngắm nhìn nhau một hồilâu, cuối cùng cũng là Mặc Nõan đánh vỡ trầm mặc, “Cám ơn anh đã giúp tôi thu dọnhành lý!” Cô nhìn về cái valy hành lý nhỏ, nơi trái tim như có cái dùi đâm tớiđau đớn tan lòng nát dạ! “Không cần cảm kích tôi, bên trong không có đồ của em,đều là tôi chuẩn bị cho cục cưng!” Mặc Phi Tước cũng nhẹ nhàng liếc mắt mộtcái, cười nhẹ nhàng.
“Quỷ hẹp hòi!” Còn tưởng rằng anh thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222477/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.