“Em dù chết cũng không thể bỏ đứa bé này!” Nước mắt lẳng lặngchảy xuôi, Mặc Noãn gằn từng tiếng, tỏ rõ quyết tâm vững chắc không thể laychuyển của cô.
” Noãn, em nghe không hiểu lời của bác sĩ sao? Đứa bé này dùthế nào cũng không giữ được, nghe lời đi, bỏ nó đi, điều dưỡng sức khỏe thật tốt,chờ dưỡng tốt thân thể vẫn có cơ hội sinh mà!” Cố Triển Dật vừa dụ dỗ, vừa đếngần cô, Mặc Noãn giống như chịu kích thích lớn, ôm đầu hét lên! “A ——” Cố TriểnDật bịt chặt lỗ tai, mày nhíu lại, cho đến khi cô không còn la nữa anh mới bỏtay xuống, chân mày đang nhíu chặt hơi giãn ra, nhìn cô ngồi chồm hổm trên mặtđất co rúm thành một khối đang khóc thầm, ngó chừng dãy hành lang một cái, thấykhông ai qua lại anh mới nhỏ giọng, dáng vẻ như rất sợ mất mặt! “Noãn!” Anh ngồixổm người xuống, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, “Nghe lời đi, anh không muốn em gặpchuyện gì!” “Tại sao?” Mặc Noãn nức nở nói.
“Cái gì tại sao?” Cố Triển Dật sững sờ, chợt giải thích: “Chỉbởi vì anh yêu em thôi!” Cô bé ngốc.
“Tôi rốt cuộc làm sai cái gì? Tại sao ông trời trừng phạttôi như vậy, muốn trừng phạt thì trừng phạt một mình tôi đi, con tôi vô tội mà,tại sao ông không chịu buông tha nó chứ, tại sao? Tại sao?” Cô níu lấy quần áoCố Triển Dật, nước mắt rơi tí tách chất vấn nói.
” Noãn, em đừng kích động!” Cố Triển Dật gạt tay cô đang níulấy anh quần áo, lo lắng giải thích, “Em rất tốt, lỗi gì cũng không có, đáng chếtlà ông trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222475/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.