Xe dừng lại ở cửa biệt thự, Mặc Noãn khoanh tay nhìn ngôinhà đã xa cách tám năm, trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc, cũng không rõ làtâm tình gì, chỉ cảm thấy tim rất đau, cô nhớ lại tất cả ngọt bùi cay đắng ởnơi này, cảm xúc, kỷ niệm tuôn trào như suối, ào ào không dứt! “Xuống xe!”Thanh âm lạnh lùng của Mặc Phi Tước cắt đứt dòng tưởng nhớ của cô, khó nhọc hítmột hơi, cô quay đầu nhìn về phía anh, cô cố tạo lớp ngụy trang lạnh lùng tự bảovệ mình, “Đưa tôi về nhà!” “Nơi này chính là nhà của em!” Mặc Phi Tước cố gắngnhẫn nại, không muốn cáu giận với cô, mệt mỏi! Mặc Noãn lạnh lùng liếc anh mộtcái, cởi đai an toàn ra, đẩy cửa xe ra đi xuống, Mặc Phi Tước đưa mắt nhìn cô,thấy cô không vào nhà mà đi ngược trở ra, giận đến nỗi đập một phát lên taylái, đẩy cửa xe ra đuổi theo nâng cô lên —— “Mặc Phi Tước anh làm trò gì thế?”Lần này anh không phải ôm cô mà dã man hơn là đem cô vác trên vai, Mặc Noãn vừagiận, vừa bị dọa sợ tới mức nóng nảy, nhưng lại không dám lộn xộn, bởi té xuốngsẽ làm mình bị thương! “.
.
.
.
.
.
Thiếu gia!” Bà giúp việc mở cửa thấy anh khiêng một cô gái vềthì ngạc nhiên, giật mình.
Có thể không kinh ngạc sao? đã có đến tám năm rồi, anh khôngmang phụ nữ về nhà! “Mặc Phi Tước, tên khốn kiếp, mau buông tôi xuống.
.
.
.
.
.” Thanh âm này nghe rất quen thuộc, giống như là tiểu thư!Bà giúp việc càng sững sờ như kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222457/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.