Tước Noãn yêu: cả đời này anh chỉ cầm tù em thôi 02 anh emĐông Bác Hải thấy cô cười sặc sụa, rất muốn cười nhưng nghĩ đến hậu quả thì anhcố nén rồi dùng khăn giấy lau miệng và nói: “Anh ăn no!” Vô Song cũng không muốnăn nên đứng dậy, đang muốn dọn dẹp bát đũa đi rửa, thì Đông Bác Hải đưa tay ômlấy eo thon của cô, thì cô ngã ngồi lên trên đùi anh, Vô Song nũng nịu mà trừngmắt với anh! “Anh chỉ nói thật thôi mà!” Anh cười cười vô tội.
“Anh có thể nói kín đáo một chút không!” Cô vòng cổ của anhrồi bất mãn mà vểnh môi đỏ mọng lên.
Kín đáo chút, anh đưa tay nắm cằm mượt mà của cô, cười tà:“Bọn họ sợ ầm ĩ đến chúng ta, cho nên bọn họ mới không chịu đến ở cùng chúngta, như vậy rất kín đáo đi!” “Được!” Cô đẩy tay của anh ra, ôm chặt cổ của anh,tựa đầu lên trên bả vai của anh, rồi cô nhẹ nhàng nói ra: “Bác Hải, anh đoán emhôm nay em gặp ai” “Anh” Anh cảnh giác hỏi, nhưng chân mày lại không tự chủ đượcmà nhíu lên.
“Anh đoán đi!” Cảm nhận được anh lo lắng, Vô Song cười xảoquyệt, cũng đã kết hôn rồi mà Đông tiên sinh còn lo lắng cô trèo tường như vậy!“Anh đoán không ra !” Một cổ a-xít a-xê-tíc rất nồng, chảy vào lỗ mũi của VôSong, cô ngẩng đầu lên cười như tắm gió xuân, nhìn anh rồi cố ý thả giọng nói rấtmập mờ “Anh cũng biết, chính là.
.
.
.
.
.” “Kiều Lệ Vũ” Đây là tình địch duy nhất anh biết! “Ha ha!”Vô Song cười khan, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222454/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.