Tiểu nhạc đệm: rất mạnh, rất bạo lực (1) Về đến nhà, cửachính vừa đóng thì Đông Bác Hải đã ôm Vô Song chạy thẳng vào phòng ngủ, nhẹnhàng thả cô lên chiếc giường lớn mềm mại, vội vã hôn, còn mặt dày mà cười đùanói: “Bà xã, anh yêu em!” Vô Song nhìn anh bật cười ha ha, đối với da mặt dày củaanh, cô không có cách, một chút biện pháp cũng không có, hơn nữa còn có mộtchút thích được coi thường! Chuyển mắt qua, Đông Bác Hải nhìn cái giường vànói: “Giường có mùi vị của vợ.” Vô Song giật mình một chút, rồi sau đó nói:“Mùi vị gì?” “Mùi vị dục hỏa đốt người.” Đông Bác Hải cười híp mắt và nói, cặpmắt đào hoa hẹp dài kia híp lại thành một đường kẻ, thoạt nhìn rất giống như TiếuDiện Hổ (kẻ nham hiểm).
Vô Song không nhịn được mà run một chút, bởi vì cô đã sớmlãnh hội mấy loại biểu hiện về cái gọi là ngửi được mùi vị dục hỏa đốt người củacầm thú! “Khụ! Hôm nay khí trời bên ngoài thật là tốt.” Cô giả bộ ho khan một cái.
“Ừ.” Đông Bác Hải đáp nhẹ, rồi bắt đầu cởi áo khoác.
“Không bằng chúng ta đi ra ngoài dạo phố tản bộ một chút, thếnào?” Vô Song ý thức được nguy hiểm càng ngày càng gần, nên bắt đầu tìm cớ đểchạy trốn ma trảo của anh.
“Không được!” Nhưng bị anh một hơi từ chối.
Vô Song nuốt nuốt nước miếng, mặt đỏ và nhỏ giọng nói: “Bâygiờ còn rất sớm!” “Bà xã, động phòng thì chẳng phân biệt được sớm muộn gì đâu!”Quỳ một gối xuống giường, anh vừa cởi nút áo của áo sơ mi, vừa đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222450/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.