Lúc này, từ phía sau cậu có một cậu bé khoảng bảy tuổi đi tới,phía sau cậu bé ấy có mấy gã cận vệ dáng người vạm vỡ đi theo, mấy bảo vệ nhìnthấy cậu ấy thì đều lộ ra khuôn mặt tươi cười cung kính, “Đại thiếu gia!” “Chúà, mẹ cháu thật sự ở bên trong, mấy chú cho cháu vào đi!” Chỉ có tiểu Bác Hảilà không đem vị tiểu thiếu gia kia để vào trong mắt.
“Đi đi đi đi đi, còn ầm ĩ nữa, có tin ông đây ném mày vàorãnh nước hay không.” Tên bảo vệ kia chặn cậu hung ác nói.
“Mẹ, con muốn tìm mẹ mà.” Tiểu Bác Hải bị hắn ta hung ác màlên tiếng khóc.
“Thằng nhỏ này, còn không tin à.” Bảo vệ ôm cậu, làm bộ thậtsự muốn ném vào cậu rãnh nước, cậu càng sợ tới mức oa oa khóc lớn hơn, vừa đá vừauốn éo.
“Dừng tay!” Vị đại thiếu gia kia nhìn như cao ngạo mở miệngnói, “Buông nó ra.” Bảo vệ giật mình một chút, chợt nâng lên khuôn mặt tươi cườilấy lòng, và giải thích: “Đại thiếu gia, là như vầy, đứa bé này cũng không biếttừ đâu chạy tới, tìm mẹ tìm đến chỗ Câu Lạc Bộ này của chúng ta, để nóở nơi nàykhóc rống la lối om sòm sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng ta, tôi muốnném nó đi xa một chút.” “Buông nó ra.” Cậu ấy đột nhiên cất cao giọng lộ ra rõràng, NND nếu ông dám dài dòng một câu nữa, tôi ném ông vào rãnh nước.
“Dạ dạ dạ dạ, đại thiếu gia.” Bảo vệ sợ tới mức liên tục gậtđầu, buông tiểu Bác Hải xuống, thế nhưng cậu lại khóc rống không ngừng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222430/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.