rước ngực của Đông Bác Hải có một đóa hoa nhỏ màu đen, mà biệtthự trước mặt lại chìm trong không khí bi thương trầm lặng, nắm chặt cánh tay củaĐông Bác Hải, cô thận trọng hỏi, “Đây là?” “Tang lễ của chú Mặc.” Anh nói nhẹ.
Vô Song kinh ngạc đến mức trợn mắt, theo bản năng mà bật thốtlên: “Noãn đã trở về chưa?” “Chưa.” Đông Bác Hải nhẹ nhàng lắc đầu, bàn tay thôráp lau gò má trắng ngọc của cô, nghiêng người ở trên môi cô trộm một cái môithơm, “Phi Tước đã phái người đi tìm, nhưng mà vẫn không tìm được cô ấy.” “Đãthử thông qua truyền thông chưa?” Xã hội hiện nay, tốc độ truyền bá của truyềnthông là phổ biến nhất cũng là rộng nhất, có thể nói là không có lỗ hỗng, chỉ cầnkhông phải sống ở rừng rậm nguyên thủy, đáy biển thế giới, hoặc là Sa mạcSahara mênh mông bát ngát, đều có thể nhìn thấy! “Không có.” Mặt của Đông Bác Hảilộ vẻ lúng túng, nhẹ nhàng ôm eo thon nhỏ của cô, ghé vào lỗ tai của cô thì thầm:“Đông phu nhân, ở trước mặt Phi Tước tốt nhất là đừng có nhắc tới chuyện liênquan với Mặc Noãn.” “Tại sao?” Đông phu nhân không hiểu.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, dù sao chồng em sẽ không hại em.”Anh cười nhẹ, dẫn cô vào biệt thự, bên trong bố trí thành linh đường, Mặc PhiTước quỳ tế chân dung của Mặc lão ở trước mặt, tới tham gia tang lễ hôm nay đềulà bạn làm ăn khi Mặc lão còn sống, làm bạn tốt của ông ấy, nên đương nhiênkhông thể thiếu Đông lão.
“Bác Hải, sao vậy?” Vô Song muốn đi qua chào hỏi ông cụ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222423/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.