Đông Bác Hải tức giận đi tới Đông Vũ hoàn cầu, đẩy cửa chínhphòng làm việc của chủ tịch ra, bên trong ông cụ và Kara đang bàn công việccũng ngẩn ra, quay đầu thấy là anh, thì càng khiếp sợ không thôi —— “Tam thiếugia.” Mặc dù, vị thiếu gia này là lần đầu tiên tới nơi này, nhưng đối với diệnmạo của anh Kara cũng không có xa lạ, nhìn một chút là có thể nhận ra.
Anh không nói lời nào, gương mặt tuấn tú xanh mét, cắn răngnghiến lợi, và trong tròng mắt đen giận dữ nhìn ông cụ với khí thế bức người.
“Cô đi xuống đi!” Ông cụ để tài liệu trong tay xuống, ánh mắtnhìn Đông Bác Hải một cái rồi nói.
“Dạ!” Kara khom người lo lắng nhìn Đông Bác Hải một cái, rồixoay người rời khỏi phòng làm việc.
Cửa đóng lại, ông cụ liền ngồi trở lại cái ghế chủ tịch, đốivới tràn ngập lửa giận của anh, thì làm như không thấy, giả bộ không hiểu và hỏi:“Tìm cha có chuyện gì?” “Ông đã làm chuyện tốt gì, trong lòng của ông tự hiểu?”Đông Bác Hải cười lạnh.
“Láo xược!” Anh ngạo mạn vô lễ, đã chọc ông cụ giận đến mứcdữ tợn mà đập bàn một cái, mặt lạnh trừng lại anh, “Hôm nay là con muốn cãinhau với cha hay sao?” “Đông Hải Sinh ở đâu?” Anh cũng không quanh co lòng vòngvới ông, và hỏi gọn gàng dứt khoát.
Sự việc đã bại lộ, ông cụ hoảng sợ ngó anh một cái, nhưng dùsao cũng là lão tướng đã trải qua chiến trường nhiều năm rồi, bản lãnh lâm nguykhông loạn vẫn phải có, “Khuyên người phải có lòng khoan dung, con cũng đã làmcho nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222421/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.