“Nói thế nào thì hai chúng ta cũng coi như là anh em, đừngnói tao không có tình ngừơi với mày, nói một chút xem, mày có nguyện vọng gì muốntao giúp mày hoàn thành.” Gã lấy thái độ coi thường mà châm chọc anh.
“Anh có lòng tốt giúp tôi?” Giống như nghe được chuyện lạ thếgiới, Đông Bác Hải không tin mà đưa tay chỉ cái mũi của mình, bộ dạng bất cần đời,một chút cũng không giống như là đối mặt với nguy hiểm, giống như là đùa giỡn.
”Có gì không thể, không phải mày cũng giúp qua tao sao?” Lờinày vừa ra khỏi miệng, thì Đông Bác Hải giống như là bị một kích trí mạng vậy,hai mắt mở lớn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Đông Hải Sinh, hai quả đấm nắm chặtvang lên rắc rắc.
“Có dám quyết đấu với tôi một trận hay không!” Hít mạnh mộthơi, anh cố trấn áp cơn lạnh lẽo đang dậy sóng ở trong lòng và trầm giọng nói.
“Được!” Đông Hải Sinh yên lặng một chút, rồi vui vẻ tiếp nhận.
Anh bước lên hai bước về phía trước, hai tên đàn ông đi theosau lưng Đông Bác Hải cũng thức thời lui xuống, hai người bắt đầu cởi áo khoác,sau khi cởi Tây phục xuống và vứt qua một bên, rồi vận động gân cốt một chút, lầnnày đổi lại là Đông Hải Sinh cho Đông Bác Hải một cước trước, đá anh ngã trên mặtđất, nhưng gã cũng không có thừa thắng xông lên, mà là âm trầm cười nói: “Lầnnày, huề nhau!” Trên người hai người đàn ông đều cùng chảy máu, mùi tanh hoàquyện vào nhau, cũng không chịu chút thiệt thòi nào từ đối phương, anh cho gã mộtcước, thì gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222407/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.