“Dạ!” Nhận được những lời này của cha, cậu bé lấy điện thoạidi động ra gọi cho Bạch Dạ, “Bạch Dạ, chuẩn.
.
.
.
.
.” “Con trai, cha không hy vọng con nhúng tay vào!” Đông BácHải cầm lấy điện thoại mini của cậu rồi cúp máy.
“Cha, con muốn nhúng tay.” Cậu bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắnlên, hai mắt lấp lánh mang theo van xin, hi vọng cha có thể để cho cậu giúpcha, nhưng Đông Bác Hải không muốn chuyện này có bất luận kẻ nào nhúng tay vào,bởi vì đây là ân oán giữa anh và Đông Hải Sinh.
Anh cúi người, nhấn bả vai của cậu nhóc, trầm giọng: “Contrai, thay cha chăm sóc mẹ tốt, đây chính là việc giúp cha lớn nhất.” “A.” Cậubé cong cái môi nhỏ nhắn, rõ ràng là rất thất vọng, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãnmà gật đầu một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cha, và lấp lánh nước mắt, “Cha,nhất định cha phải trở về bình an, con và mẹ rất cần cha!” “Nhất định.” Anh gậtđầu, cho con một nụ cười yên tâm.
Anh nhét di động vào trong túi nhỏ của con, rồi từ từ đứngthẳng người, cậu nhóc bỗng nắm chặt một bàn tay to của anh, cậu muốn khóc nhưngngừng lại nhìn cha, lại không biết nên nói cái gì —— “Con trai chuyện xongxuôi, thì ngừơi đầu tiên cha gọi điện thoại sẽ là con.” “Nhất định, con chờ điệnthoại của cha.” “Ừ, nhất định.” Anh gật đầu rồi rút tay mình về, sờ sờ đầu củacon, sau đó lại ôm lấy con, cuối cùng buông con ra rồi sải bước đi.
“Ô ~” Nước mắt cậu cố nén đã chảy xuống khi khoảnh khắc charời đi, cậu tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222405/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.