Chúc Kỳ lái xe về đến nhà, thì thấy Uông Dương ngồi ở cửanhà mình, đang ôm bình rượu uống rượu giải sầu, không khỏi tò mò hỏi: “Làm saoanh vẫn chưa về nhà, đừng nói với tôi là cố ý giữ cửa cho tôi nha.” Uông Dươngtự giễu cười khổ hai tiếng ‘ ha ha ’, lại hớp một ngụm rượu, nghiêng tựa vàovách tường.
“Ngừơi anh em, gặp chuyện gì không vui rồi, nói ra cho tôinghe đi.” Chúc Kỳ ngồi xuống bên cạnh, sau đó một tay khoác lên trên bả vai củaanh, nhìn có chút hả hê nói.
“Không có chuyện gì.” Uông Dương lại uống một ngụm rượu.
“Không có chuyện gì, thì chính là rượu này có thù oán vớianh rồi.” Một chai rượu trắng đã bị anh ta uống hết một nửa xuống bụng rồi, cònnói không có chuyện gì, Chúc Kỳ đoạt lấy bình rượu từ trong tay anh ta để sangmột bên, ngăn cản tay quào loạn của anh ta, Uông Dương không bắt được rượu, nênngồi thẳng ngừơi từ trong túi móc ra một gói thuốc lá, còn chưa có rút ra, thìđã bị Chúc Kỳ đoạt đi.
“Uông Dương, nếu anh xem tôi là bạn thì nói cho tôi biết, đếncùng là anh xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi không phải rất tốt sao, chắc trên đườngđưa chị của tôi trở về thì bị cái gì kích thích à.” Chúc Kỳ đột nhiên cảnhgiác, có phải chị có rắc rối hay không.
“A, cậu nằm mơ đi, cậu mới chịu kích thích đó!” Uông Dương đẩyanh ấy ra rồi đứng dậy, chân đứng không vững lại ngã xuống, Chúc Kỳ vịn cẩn thậnanh ta lại nắm đúng tay anh ta bị thương, anh ta đau đến “Ss” một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222370/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.