“Con trai, bây giờ chúng ta đi đón mẹ, sau đó muốn ăn cáigì?” Đông Bác Hải cũng leo lên ngồi vào xe, đóng cửa xe rồi anh quay đầu nhẹnhàng cười một tiếng, sờ sờ đầu con trai.
Cậu nhóc trầm tư một chút, nâng đôi mắt sáng ngời lên ngắmnhìn anh, “Cha, chúng ta có thể đi chơi hôm khác hay không?” “Tại sao phải hômkhác, hôm nay không được sao?” Anh đã bảo người đặt bao toàn bộ nhà hàng, rạpchiếu phim, khu vui chơi hết rồi.
“Hôm nay con có việc.” Suy nghĩ một chút, cậu bé vẫn cảm thấynên cùng dự sinh nhật với ông thầy bảnh bao, ba ngừơi nhà bọn họ mỗi ngày đều ởchung một chỗ nên lúc nào cũng có thể đi chơi, mà sinh nhật của thầy thì mộtnăm chỉ có một lần, về tình về lý cậu cũng nên ở cùng với thầy.
“Con trai, có thể nói cho cha biết, con có chuyện gì không?”Anh cười ý vị sâu xa, con ngươi sáng chói tản ra ánh sáng vô cùng tà ác.
Cậu bé xấu hổ đến mướt mồ hôi, ở trong lòng nói thầm anh: lẳnglơ! Ai nha nha, cậu bắt đầu hoài nghi có phải mình đựơc cha sinh ra hay không,đứa bé thuần khiết giống như cậu vậy, sao lại có người cha lẳng lơ như vậy chứ?“Hôm nay là sinh nhật của thầy bảnh bao, thầy mời con.” “À.” Đông Bác Hải lãnh đạmđáp một tiếng, lúc quay đầu xe lại thì cười một tiếng.
“Cha, cha cười cái gì, con nói thật đó.” Cậu bé cho rằng anhkhông tin.
“Cha có nói không tin con sao?” Quay đầu qua liếc mắt nhìn vềphía con trai, cậu bé có tật giật mình rồi, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222364/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.