Vô Song tỉnh lại đã là buổi chiều, Đông Bác Hải vẫn luôn canh giữ ở trước giường bệnh của cô, cầm tay của cô, và cảm thấy tay của cô động, anh hưng phấn hỏi: “Vô Song, em đã tỉnh?” Cô mở mắt chỉ là lạnh nhạt liếc anh một cái, rồi rút tay của mình về, chống tay muốn ngồi dậy, Đông Bác Hải lại bảo cô, “Em đừng động, để anh.” Anh điều chỉnh thay đổi cái giường một chút, rồi giường tự động nâng lên.
“Em mang thai, tại sao không nói cho anh biết?” Trong tiếng nói dịu dàng còn có hưng phấn chưa rút đi.
Khoảnh khắc biết cô mang thai, Đông Bác Hải thật sự rất kích động, lại sắp làm cha rồi.
“Chúng ta chia tay thôi.” Giọng của Vô Song rất nhẹ, giống như là cánh hoa rơi chầm chậm, nhìn trong ánh mắt của cô thấy giấu đau đớn cùng với xa lạ, cô không phải người phụ nữ hẹp hòi, nhưng cô cũng giống như tất cả phụ nữ, hi vọng ở chung một chỗ với người đàn ông của mình, bọn họ còn chưa kết hôn thì sau lưng cô anh đã nuôi tình nhân, còn muốn kết hôn, cuối cùng bị thương sâu nhất còn không phải là cô sao.
Có câu nói : giải quyết dứt khoát, thà đau một lần còn hơn đau mãi mãi —— “Vô Song em phải tin tưởng anh, sự thật không phải như báo chí viết.” Đông Bác Hải nóng nảy giải thích.
“Vậy anh trả lời tôi, người đàn ông kia có phải là anh hay không?” Vô Song hai mắt đẫm lệ nhìn anh, cô cho anh cơ hội lần này.
Đông Bác Hải cứng họng, người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222354/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.