“Em định chân không như vậy mà đi dạo siêu thị sao?” Vô Song cúi đầu nhìn chân của mình, quả thật là chântrần nha, đi vào như vậy rất là mất mặt, cũng không còn cách nào mà, nếu mà có giày mang thì cô còn cần tới nơi này mua giày sao.
“A ~” lúc cô đang mất hồn, thì Đông Bác Hải đã xuốngxe, hơn nữa từ dưới bãi đậu xe ôm lấy cô, Vô Song kêu lên:
“Anh làm gìvậy?”
“Không muốn trở thành tiêu điểm, thì yên lặng mộtchút.” Ôm cô, anh nghênh ngang bước đi vào siêu thị, giống như là về nhà vậy, nhưng siêu thị này quả thật là do nhà anh mở, a ~ Vô Song liếc mắt nhìn hai bên, rồi vùi đầu vào trongbộ ngực của anh, cô cũng không muốn bị chụp hình cho lên trên trang đầu, rồi bị còn bị đám con gái chấm nước bọt cho chết đuối.
“Này, Đông Bác Hải, tại sao mỗi lần anh đều ngangngược như vậy, tuyệt đối không tôn trọng ý nguyện của đối phương.” VôSong vừa hỏi, vừa lấy tay che khuất mặt của mình.
“Anh rất ngang ngược sao? Không cảm thấy!” Anh tự hỏi rồi tự đáp, nét mặt ra vẻ dửng dưng, thật là đáng đánh đòn.
“Anh đương nhiên là không cảm thấy, bệnh thần kinh cũng sẽ không thừa nhận mình là bệnh thần kinh!”
“Vậy em thừa nhận sao?”
“Anh......”
“Được rồi, anh hiểu rõ mà, em nhất định sẽ không thừa nhận, em mới vừa nói chứ sao.”
“Đông Bác Hải ——” Vô Song nâng cao giọng, giống như ném một quả lựu đạn vào trong đám người, thành công hấp dẫn con mắt của quần chúng, ĐôngBác Hải dừng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222331/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.