“Đều đã là chuyện quá khứ rồi, có gì tốt để mà nói chứ.” Cô càng giả bộ không để ý, thì càng nói rõ là cô nhớ mãi không quên.
“Anh muốn nghe.” Anh cất giọng khàn khàn, nụ cười lạnh nhạt.
“Tôi không muốn nói.” Vô Song có chút tức giận, tại sao anh nhất định phải vạch trần vết sẹo của cô. Con ngươi tối sầm lại và thêm vài phần âm lãnh, nụcười như không tồn tại,
“Không đề cập tới, là trong lòng em còn yêu hắn, không bỏ được hắn......”
“Mới không phải, là tôi đã quên toàn bộ những chuyệnđã qua, không muốn nhớ lại nữa.” Cô kích động nên cắt đứt lời của anh,hốt hoảng che giấu lại chính là giải thích tốt nhất của giấu đầu hởđuôi. Trong lòng Đông Bác Hải phát lạnh, ánh mắt lạnh nhưđược che bởi miếng băng mỏng lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, sờ sờ mặttrắng noãn của Vô Song, môi mỏng hơi mở;
“Hi vọng em không có gạt anh,là thật sự quên, bằng không......”
“Nếu không thì thế nào?” Vô Song khẩn trương hỏi. Nụ cười có một chút cứng đờ, thần sắc hơi nheo lại,cô gái chết tiệt này đã khẩn trương như vậy, lại còn dám trợn tròn mắtnói dối với anh, xem ra phải cho cô ấy một liều mạnh trước,
“Anh chémhắn.”
“......” Hai mắt trợn tròn, thân thể của Vô Song chợt căng cứng, cả trái tim đều run lên kịch liệt. Thế nhưng anh lại cúi đầu bật cười,
“Sợ? Sợ thì đừng có nói dối với anh, anh thật sự nghiêm túc đó.”
“Đông Bác Hải, tôi với anh là quan hệ như thế nào,tại sao anh lại nhúng tay vào quản chuyện của tôi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222325/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.