Người hầu nữ bị anh ta nắm, nên sợ hãi mà bả vai run lẩy bẩy, vẻ mặt cầu xin, không biết nên làm thế nào cho phải, cô chỉ là một người giúpviệc nhỏ, hai vị thiếu gia, ai cô cũng không đắc tội đựơc.
“Thuý Nhi, mau nói cho cha tôi biết, có phải là ĐôngBác Hải nó vì không chịu nổi đả kích, nên mới ra tay đánh tôi haykhông?” Đông Đông Hải càng nắm chặt cánh tay của cô gái ấy hơn nữa, dầndần lộ vẻ ngụ ý cảnh cáo.
“S......” Người hầu nữ sắp khóc, thứ nhất là, cô sợ đắc tội với hai vị thiếu gia, thứ hai là, Nhị Thiếu Gia thật khôngbiết xấu hổ, muốn cô làm chứng dối, cô, cô sợ.
“Nói đi, câm à.” Người hầu nữ chậm chạp, đã làm anh ta mất hết kiên nhẫn, không nhịn đựơc mà nóng nảy.
“Ô ô......” Chợt, người hầu nữ bị dọa đến mức khóc nức nở lên. Kết quả, đã không còn quan trọng nữa, ai đúng ai sai, đã rất dễ nhận thấy rồi. Ông cụ mắt lạnh liếc nhìn Đông Đông Hải một cái,khuôn mặt dừơng như hơi giận mà tặng anh ta bốn chữ: không có thuốcchữa. Làm người oan uất, nó cũng không có bản lãnh này, ông còn có thểtrông cậy vào khả năng gì của nó đây? Chỉ một chút chuyện mà nó đã giống như chó cùng rứtgiậu, nhìn thấy Đông Bác Hải bình tĩnh, thờ ơ lạnh nhạt ra vẻ việc không liên quan đến mình. Nói thật ra, ông cụ cũng cực kỳ ghét sự kiêu căngngạo mạn của Đông Bác Hải, cao ngạo đến mức hoàn toàn không để ngừơi làm cha như ông đây vào trong mắt. Nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222314/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.