Anh không ngủ, Vô Song sao có thể an tâm mà ngủ được chứ, hai người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau một lát, Đông Bác Hải mở miệng:
“Anh hai củaanh làm phiền em?” Vô Song sửng sốt một chút, mơ hồ cau mày, anh hỏi, là muốn ra mặt giúp cô sao?
“Nói cho anh biết.” Sắc mặt anh sa sầm, cất cao giọng.
“Không có.” Vô Song phủ nhận, nhưng tim lại vì sự quan tâm của anh mà ấm một chút.
“Thật sự không có?” Anh rõ ràng không tin.
“Tam thiếu gia anh rất kỳ quái nha, ôi chao, sao lạivô duyên vô cớ quan tâm tôi như vậy.” Bọn họ chính là không có quan hệtôm tép nhé.
“Thôi đi, ai muốn quan tâm em.” Anh cười nhạo mộttiếng:
“Anh tò mò, mắt của anh hai anh có phải để ở dưới mông hay không, thế nhưng lại coi trọng em.” Sĩ khả sát bất khả nhục (có thể bị giết nhưng không thể chịu nhục),quá TNND sỉ nhục người mà!
“Đúng vậy đó, ánh mắt của hắn chính là ở dưới môngđó, mới có thể không biết xấu hổ mà cưỡng hôn tôi!” Vô Song ở dưới cơnthịnh nộ rống lên. Lúc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Đông Bác Hải, thìmới giật mình vì mình đã trúng phương pháp khích tướng của anh. Lặng yên...... Khuôn mặt đẹp trai của anh rất lạnh, tiếng răng vanglên, hai cánh tay của anh cũng cứng ngắc, đặt lên da mịn thịt mềm củacô, đau quá, quá đau, cô trêu ai ghẹo đến ai chứ,
“Đau...... Đauquá.” A a úi chà, anh đang trả thù ai à?!
“Biết đau, thì cách xa hắn một chút.” Anh thoáng nới lỏng quả đấm, lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222308/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.