“Vô Song, đang suy nghĩ gì đấy?” Vào thời gian cơm trưa, Ngả Mễ vàVô Song đi tới một nhà hàng, ghi món ăn xong, thì Ngả Mễ thấy cô mất hồn mất vía mà hỏi.
“A!” Ngẩn ra, Vô Song hỏi:
“Ngả Mễ, không phải cô đãnói, cô sẽ nói một chút chuyện xưa về nhà họ Đông cho tôi biết sao?”
“A đúng!” Ngả Mễ lúc này mới nhớ tới, liếc mắt bốnphía một cái, thấy không có các đồng nghiệp khác dùng cơm ở nơi này, côxích lại gần chút rồi nói:
“Trong ba thiếu gia, đại thiếu gia thì tínhkhí tốt nhất, là người hòa ái dễ gần, trước mắt galăng lại phong độ, nhị thiếu gia chính là tên ngu ngốc nhất, cả ngày chỉ biết ăn uống chơi gái đánh bài, chiếm tiện nghi của mỹ nữ, tam thiếu gia thì tính cách lạnhlùng kiêu ngạo, tính tình cổ quái, bá đạo kiêu ngoạ, nhưng rất MAN, làloại tôi thích.” Vô Song đổ mồ hôi, háo sắc!
“Còn có, Vô Song tôi cho cô biết, thật ra thì bathiếu gia của nhà họ Đông, đều không phải là một mẹ sinh ra, đại thiếugia và nhị thiếu gia mới là một mẹ sinh, còn tam thiếu gia chính là conriêng của Chủ tịch.”
“Lúc tam thiếu gia tám tuổi, mới được nhận về nhà họĐông, Chủ tịch không thích anh ấy, hoặc có thể nói là hận đi, nhưng dùsao cũng là ruột thịt của mình, nên ông ấy không thể mặc kệ sống chếtcủa anh ấy.”
“Tại sao?” Chẳng lẽ vì anh ấy là con riêng do tình nhân sinh, nên mới muốn xoá bí mật?
“Bởi vì, tam thiếu gia hại chết mẹ của mình, là người phụ nữ Chủ tịch yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222300/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.