Va chạm này, làm cho Đông Bác Hải đang ở trong cơn ác mộng thìthân thể chợt run lên, một làn môi ấm áp lan vào toàn thân, anh giốngnhư là bắt được cây cỏ cứu mạng, ôm chặt Vô Song, thật chặt, không chừamột khe hở.
“Này, buông tay!” Sau khi nâng cổ lên, Vô Song kêu lên. Anh nghiêng người một cái, đầu Vô Song đụng lêntrên tủ đầu giường một cái, hơi đau, cô tức giận
“Này......”
“Mẹ, đừng bỏ con!” Hai giọt lệ trong suốt đọng ở trên đôi mắt nhắm chặt chảy ra, lông mi nhíu lại thật chặt giờ phút này anh lộ ra đau khổ, Vô Song ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn anh, cóchút không đành lòng mà đẩy anh ra. Ôm Vô Song, trong lòng Đông Bác Hải ổn định lại rất nhiều, trong chốc lát lại ngủ thiếp đi. Vô Song cũng không ngủ, không nháy mắt mà nhìnchằm chằm vào gương mặt tuấn tú phóng đại ở trước mắt, ngó kỹ, cô lạicảm thấy gương mặt này và con trai bảo bối của cô có mấy phần tương tự,hơn nữa bọn họ còn có một điểm giống nhau, hơi thở thổi lất phất lêntrên lông mi, lông mi dài run rẩy không ngừng, thật đáng yêu, chắc làtrùng hợp thôi! Mồ hôi lạnh ở trên trán anh vẫn còn đang ứa ra,Vô Song lấy tay thử xem trán của anh một chút, oa, nóng quá, anh phátsốt rồi! Cô muốn đi lấy thuốc hạ sốt cho anh, lại bị anhôm chặt, không đứng dậy được, cô đẩy anh hai cái cũng vô dụng, đẩy không được, nên lấy tay đẩy lồng ngực của anh, Vô Song kêu
“Này, buông tay,tôi đi lấy thuốc cho anh!”
“Đừng, đừng rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222261/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.