“Cha, chuyện như vậy chính xác là chú hai sai rồi, xin ngài bớtgiận, coi chừng tức giận làm hư thân thể của ngài.” Đông Hải Sinh lậptức tiến lên,hơi kéo ông cụ ra, khuyên nhủ. Đông Đông Hải cúi thấp đầu, bộ dạng có vẻ làmviệc sai sợ tới mức run rẩy, Đông Hải Sinh quát anh ta
“Chú hai, cònkhông mau quỳ xuống thừa nhận sai lầm với cha.”
“A......” Không phải chứ, anh cũng đã là người 32 tuổi rồi, còn quỳ xuống.
“Mau đi!” Đông Hải Sinh đá anh ta một cước,thằng ngốc này, đến lúc nào rồi chứ, mà nó vẫn còn lo lắng cho cái tônnghiêm nực cười như vậy. Đông Đông Hải nhìn trái nhìn phải, mấy người hầu đều đang cố gắng khắc chế nụ cười, ánh mắt chuyển sang Đông Bác Hải,thế nhưng nó lại một chút cũng không câu nệ, nụ cười giễu cợt ở bên môi, không một chút che dấu. Nụ cười giễu cợt kia, đâm thật sâu vào mắt củaĐông Đông Hải, anh ta nắm tay lại
“Hừ, cẩu tạp chủng, chúng ta hãy xemđi!”
“Quản gia, lấy gia pháp!” Ông cụ giận đến mứcphát run, nghĩ lại ông cả đời hùng bá, sao lại sinh ra loại con trai ănhại này! Hôm nay, ông cần phải dạy dỗ nó thật tốt mới được!
“Cha, con sai lầm rồi, ngài tha thứ cho con đi!” Vừa nghe phải dùng tới gia pháp, Đông Đông Hải nóng nảy, lập tức quỳxuống trước ông cụ, anh ta nắm quần âu phục, cầu xin tha thứ.
“Cha, chú hai đã biết lỗi rồi, ngài hãy tha thứcho nó lần này đi.” Đông Hải Sanh ở một bên cũng xin tha cho anh ta.
“Đúng vậy, cha, con đã biết sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222258/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.