——【 chín năm sau 】——
“Rầm......” Tiếng máy bay xẹt qua bầu trời.
“A ~ cố hương của mẹ ơi, ta tới đây!” Bên trongsân bay, một cậu bé trai có làn da trắng nõn nà, giang hai cánh tay racảm khái nói, da cậu bé trắng nõn, ngũ quan nhỏ gọn, khuôn mặt nhỏ bévừa non nớt lại đáng yêu, trên đầu đội mũ lưỡi trai, đeo một cái túisách nhỏ, có phong cách phương tây. (thật ra thì đội mũ còn có mộtnguyên nhân khác, thật ra thì cậu có quá nhiều người yêu mến, từ bà cụ,cho đến đứa bé còn đang bú sữa, toàn bộ giết hết, vì không muốn tạo rabạo loạn, chỉ có thể dùng cái mũ để che lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cậumà người người đều muốn giày xéo!)
“Chúc Sử......” Một tiếng khẽ kêu lên, lập tức làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đáng yêu mất đi ánh sáng hưng phấn, một bàn tay nhỏvung lên vỗ lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thở một hơi thật sâu, gượngcười nói
“Mẹ!” Vô Song kéo cái valy hành lý đi tới, ăn mặc cóvẻ rất chín chắn, mái tóc đen dài cột thành đuôi ngựa, quần jean, áo sơmi trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết không trang điểm,rõ ràng lại có vẻ thoát tục, tự nhiên xinh đẹp.
“Mẹ à, mẹ có thể đổi lại tên cho con không, tỷnhư Chúc Phúc, Chúc Mừng, Chúc Thọ cái gì cũng được!” Nhưng mà đừng làChúc Sử, nghe vào giống như là ‘ cứt heo ’ vậy, a ~ thật buồn nôn mà!
“Bảo bối, cái tên này rất đặc biệt nha, conkhông cảm thấy sao?” Cúi người xuống, Vô Song nâng cằm con trai lên,cười híp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222252/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.