“Bà tránh ra, hôm nay tôi phái đánh chết cái con điếm nhỏ không biết xấu hổ này!” Trong phong cũ nát, truyền ra tiếng chửi mắng thô bạo củangười đàn ông, cùng với tiếng khóc của người đàn bà.
“Vô Song, con đi đi!” Mẹ Chúc đem Vô Song che ở phía sau, cản trở tay cầm gậy to của người cha ghẻ.
“Mẹ, thật xin lỗi!” Thấy mẹ liều mình che chở cho mình như vậy, Vô Song đau lòng mà khóc lên.
“Đứa nhỏ ngốc, con là mẹ sinh, là tâm can của mẹ, nếunhư con phạm vào lỗi tày trời, mẹ cũng không nỡ trách con!” Mẹ Chúc quay cổ qua, nâng nắm đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của con, nước mắt ướt đầymặt.
“Mẹ......” Cổ họng bị nghẹn lại.
“Con điếm nhỏ, tao đánh chết mày!” Ông cha ghẻ thừa lúcmẹ Chúc không chú ý, cầm gậy đánh vào trên cánh tay của Vô Song, cô đauđến mức lập tức cắn nát môi dưới.
“Vô Song!” Mẹ Chúc bị dọa sợ, Vô Song cố nén đau không kêu một tiếng.
“Dám đánh con gái tôi, tôi liều mạng với ông!” Làm bộ,Mẹ Chúc mẹ bắt được cây gậy trong tay ông cha ghẻ, vật lộn cùng ông ta.
“Mẹ!” Phụ nữ sao có thể là đối thủ của đàn ông, hai bacái, Mẹ Chúc liền bị quật ngã trên mặt đất, Vô Song muốn tiến lên giúpmột tay, lại bị mẹ Chúc gọi
“Con, con mau đi đi.”
“Mẹ.” Tình huống này, Vô Song sao có thể ích kỷ bỏ lạibà mà đi, cô không để ý nguy hiểm mà xông tới, cây gậy của cha ghẻ lạiđánh vào trên người của cô lần nữa.
“A......” Cô ngã xuống bên cạnh, mẹ Chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222250/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.