Chương trước
Chương sau
Gương mặt nhỏ của nàng vô cùng thê thảm, tức giận nhìn cô, rõ ràng nói với nàng là trở về bôi thuốc mỡ, nhưng bây giờ còn nói không có việc gì, còn muốn tỷ tỷ giúp mình làm trước.

Cô biết nàng đang tức giận, nhưng cô cũng không để ý tới tính tình nhỏ của nàng, vẫn như cũ nói với chị:" Tỷ, ngươi mau giúp nàng xử lý một chút, bị thương ở trên mặt không thể qua loa được"

Chị thấy thế cũng không nhiều lời, dù sao cũng đều phải xử lý, liền dứt khoát đi vào kho củi xách một thùng nước ấm tới.

" Ngươi ngoan, trước tiên đem mặt mình thoa thuốc mỡ, rồi đến giúp ta bôi, có được không?" Cô có chút mệt mỏi, nằm trên giường, dỗ Tứ Bảo đang tức giận trước mắt, ôn tồn thương lượng với nàng.

Miệng nàng vểnh lên cao, nghĩ nghĩ vẫn là ngoan ngoãn để chị giúp nàng bôi thuốc đi. Vết thương trên mặt nàng không có sâu, nhưng có chút dài, vị trí có chút nguy hiểm, từ giữa gương mặt rạch tới khóe mắt, nếu hướng lên một chút thì có thể trực tiếp là bị thương con mắt, đây cũng là chỗ cô lo lắng.

Lúc đó nàng khóc vô cùng kịch liệt, nước mắt hòa lẫn với máu trên vết thương cùng một chỗ, căn bản cô không biết có bị thương tới đôi mắt hay không, cho nên mới vội vã để chị giúp nàng xử lý trước. Bây giờ thấy không có bị thương tới mắt, cô mới yên tâm.

Chờ đến khi xử lý xong vết thương trên mặt nàng, cô nằm ở trên giường cũng đã mơ màng ngủ.

Lúc chị giúp nàng bôi thuốc cũng đã hỏi rõ, cô bị người ta cầm gậy gỗ đập vào sau lưng, thấy cô như vậy chắc cũng không có việc gì, chỉ là vô cùng đau đớn; bây giờ sắc trời cũng đã khuya, cho nên chị cũng không có ý định ở thêm, đưa cho nàng một ít thuốc mỡ, nói cho nàng cách sử dụng, chị liền rời đi để hai người ở trong phòng.

Cô nằm ở trên giường, hơi hé mắt, nhìn nàng cầm hộp thuốc mỡ nhỏ ở đó suy nghĩ.

" Chẳng phải muốn giúp ta bôi thuốc sao?"

Nghe được cô nói chuyện với mình, lúc này Tứ Bảo mới cầm lấy hộp đi đến bên cạnh cô, biểu lộ có vẻ hơi khó xử, hướng phía Giang Thụ Hân chỉ huy nói: "Ngươi, thoát, cởi áo!"

"?"

Cởi áo? Suy nghĩ cô dừng lại chớp mắt một cái, nhìn vẻ mặt hơi xấu hổ cầm thuốc mỡ của nàng. Vừa định đứng dậy, cô lại thay đổi chủ ý, híp mắt thở dài nói.

"Ta đau a, không có cách nào cởi."

Nghe cô nói đau, nàng không biết nên làm gì mới đúng, nàng biết phải cởi áo mới có thể bôi thuốc ở phía sau lưng, nhưng nàng không ngờ cô không thể tự cởi áo được.

Nếu Giang Nhị không tự làm được, vậy nàng liền làm:" Vậy ta làm"

" Ngươi làm? Ngươi làm như thế nào?"Cô có chút buồn cười, ngửa đầu nhìn nàng.

Nàng đem hộp thuốc trong tay đặt ở mép giường, ngồi xổm xuống, duỗi tay về phía cô, làm bộ dáng muốn giúp cô cởi áo. Đáng tiếc y phục cô cũng không có giống như của nàng, huống chi cô vẫn đang còn nằm sấp, Tứ Bảo càng không thể nào xuống tay.

Cô cũng không có ý định cho nàng làm, hai tay chống giường nửa người chậm rãi ngồi dậy, chuẩn bị tự mình làm; nhưng nàng cho rằng cô ngồi dậy là thuận tiện cho nàng giúp cởi áo, liền giơ tay nắm lấy vạt áo trước của cô.

Cái tốc độ này làm cho cô ngây người, phía sau lưng vô cùng đau đớn, không kịp phản ứng, cứ như vậy một hai giây, Tứ Bảo mạnh mẽ cởi sạch sẽ.

" Tốt, nằm xuống"

Nàng thấy mình giúp cô cởi áo xong, ra dáng vỗ vỗ tay, ấn cô nằm lên giường.

Mà cô chỉ thuận theo nằm xuống, lưu lại một bóng lưng trơn bóng, cùng một cái đầu vai trái đến phía sau lưng ứ đọng máu bầm; cùng với bên tai đỏ ửng.

Tứ Bảo hồn nhiên không biết, nhìn vết thương sau lưng cô, tay nhỏ có chút run, cũng không vội bôi thuốc mỡ cho cô, mà dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ phía sau lưng cô.

Ngón tay lạnh băng rất mềm mại, làm làm lông tơ phía sau lưng cô đều đứng lên, cô vùi đầu vào trong chăn, trầm giọng nói:" Không bôi thuốc mỡ, sờ loạn cái gì?"

" Nhìn đau quá" Lông mày nàng đều nhanh giống gợn sóng trên biển, mềm giọng nói.

Cô thật sự không cảm thấy được đau đớn, đưa tay xoa mặt, lại khôi phục lại bộ dáng lúc trước, thúc giục Tứ Bảo:" Không đau, ngươi mau giúp ta xoa thuốc mỡ a"

Nghe thuốc mỡ, nàng cũng không có lề mề, học theo dáng vẻ của chị, dùng ngón tay múc một tảng thuốc lớn, vô cùng nhu hòa bôi lên vết thương của cô, vừa bôi vừa thổi, muốn làm giảm đau xót cho cô.

Nhưng đáng tiếc cô không cảm thấy đau nhức, chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ.

Tốc độ bôi thuốc của nàng cũng không nhanh, một hồi lâu sau mới xong. Xong việc nàng giúp cô lấy một bộ quần áo ngủ mà chị đã chuẩn kỹ càng, muốn giúp cô mặc vào.

Nhưng lần này, cô tay mắt lanh lẹ kéo áo ngủ qua nhóm người mặc vào, tới cơ hội nàng nói chuyện cũng không có. Sợ nàng không vui, cô liền vội vàng nói:

"Tốt tốt, ta không đau, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi?"

Tứ Bảo không ý kiến, tự cởi giày, cởi áo ngoài, trở mình bò lên giường, lướt qua cô ngoan ngoãn ngủ bên trong.

Ngại vì trên lưng còn vết thương, cô chỉ có thể nằm sấp, nàng cũng học theo cô nằm sấp, đối mặt với cô, trên mặt còn mang theo thuốc mỡ trắng bóng, vừa vặn không bị cọ rơi.

Có lẽ đều mệt mỏi, hai người ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy.

Chị từ trong miệng hàng xóm láng giềng biết được một ít chuyện, nóng lòng muốn hỏi rõ nhưng mà hai người còn chưa tỉnh, chỉ có thể chờ.

Đợi cho cô từ trong phòng đi ra, chị lúc này đã nhịn không nổi chạy đến hỏi cô:" Người tối hôm qua đụng phải có phải Dư Nhị Bảo hay không?"

" Sao ngươi hỏi như vậy?" cô không nghĩ làm chị nhạy cảm, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi ngược lại.

Chị cũng không giấu diếm, đem chuyện buổi sáng từ trong miệng người khác nghe được nói ra. Hóa ra là buổi sáng chị đi ra ngoài gặp đại thẩm cách vách, nghe được buổi sáng có người đi làm việc phát hiện một nam nhân té xỉu ven đường, nam nhân kia vết thương chằng chịt, máu me đầy mặt, nhưng người trong thôn vô cùng quen thuộc, liếc mắt một cái liền nhận ra là Dư lão nhị Dư Nhị Bảo, cũng không biết ai đánh thành bộ dạng này.

" Ngươi nói thật với ta, tối hôm qua có phải gặp hắn hay không?" Chị mơ hồ cũng đoán ra chút gì đó, còn nói với cô:" Hắn được người trên đường trở về phát hiện"

Vốn cô không có ý định phủ định, thành thật nói thật, tối hôm qua đúng thật là gặp Dư Nhị Bảo, người cũng là bị cô đá bị thương. Dù sao cô cũng xuất phát từ phòng vệ chính đáng.

Chị ngẫm lại mà sợ, đêm qua thấy bộ dáng suy yếu của cô đã làm chị sợ hãi, hiện tại nghe cô nói tối hôm qua đã trải qua, quả thực là cực kỳ nguy hiểm.

" Còn tốt không có xảy ra chuyện lớn gì, Dư Nhị Bảo kia chỉ là bị thương, bị người khiêng về, nếu chuyện này không cẩn thận xảy ra án mạng, ngươi nói nên làm sao bây giờ?"

Đối mặt với thuyết giáo của chị, cô cũng không dám phản bác một câu, chỉ có thể liên tục gật đầu, dù sao chuyện tối hôm qua phát sinh quá bất ngờ, cô cùng Tứ Bảo cũng xác thực bị thương.

Về phần Dư Nhị Bảo, nếu Tứ Bảo không lôi kéo, cô cũng không cách nào cam đoan sẽ xảy ra chuyện gì.

" Tính tình ngươi thế này, vẫn nên thu lại một chút, Dư Nhị Bảo cũng không phải đồ vật, đó còn là ca ca của Tứ Bảo, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ có thể vào đại lao!"

Dù là biết chị quan tâm cô, cô vẫn không nghe được lời này, cứng cổ cường điệu nói:" Ta cũng bị thương mà?"

Nghe lời cô tranh luận, hỏa khí của chị càng tăng:" Vâng, ngươi bị thương, nhưng hiện tại người ta còn mời lang trung chưa tỉnh đâu?"

" Bây giờ ngươi có sức lực cùng ta đối đáp, nếu tối hôm qua ngươi xảy ra chuyện gì, ta nên làm sao bây giờ? Ngươi kêu ta đi đâu tìm ngươi đây?"

Nói đến đây, cảm xúc của chị có chút mất khống chế, nhịn không được nghẹn ngào lên.

Lúc cô còn rất nhỏ, cha mẹ hai người đã qua đời, Giang Thụ Hân tuổi còn nhỏ đều do một tay chị nuôi lớn. Hai tỷ muội nhiều năm cũng coi là sống nương tựa lẫn nhau, chị quả thực không dám nghĩ, nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, chị nên làm sao cho phải.

" Tỷ, thật xin lỗi..." Cô từ trước đến nay đều sợ chị, lần này càng hoảng, mở miệng chỉ có thể khô cằn xin lỗi.

" Ngươi đừng nói xin lỗi với ta" Chị cũng không cảm thấy cô cần nói lời xin lỗi với mình:" Lần trước xảy ra chuyện thiếu chút nữa liền vào nha môn, ngươi cuối cùng còn cam đoan với ta như thế nào?"

Lần trước chính là năm trước, chị đang mang thai, có một người nam nhân ngoại lai làm việc ở hồ sen, nhưng chưa từng nghĩ hắn lại nổi lòng xấu xa với chị, muốn làm chuyện bất chính với chị, nhưng vừa lúc bị cô bắt gặp, cô nổi giận quơ lấy xiên cá cắm gãy chân người kia, nếu không phải chị ngăn lại, cái thứ hai người kia liền không chịu nổi.

Sau đó nam nhân kia bẩm báo nha môn, cũng may huyện lệnh kia là một quan trong sạch, hiểu rõ đầu đuôi sự tình việc này, nếu không cô thế nào cũng không tránh khỏi tiến vào đại lao.

Chị lúc ấy nhìn cô không chút tổn thương từ nha môn trở về, mới làm tâm chị buông xuống, nhưng mà cũng dọa sợ gần chết, sau đó ép buộc cô cam đoan với mình, cam đoan thời khắc nào cũng giữ vững lý trí, không để cho thân mình ở trong nguy hiểm.

Nhưng lúc này cô lại tái phạm tật xấu này. Việc chị biết rõ nguyên nhân, nhưng chị cũng nhịn không được cảm thấy sợ.

Cô cúi đầu, ngữ khí trịnh trọng, cô chậm rãi nói:" Tỷ, ta vẫn luôn nhớ rõ, nhưng Tứ Bảo cùng ngươi đối với ta mà nói là người rất quan trọng"

Nghe nàng nói về Tứ Bảo, chị hít sâu một hơi, hào hoãn cảm xúc, nhìn cô nói ra từng chữ:" Rất tốt, ta hi vọng ngươi có thể ghi nhớ lời ngươi nói"

Nói xong, cũng không đợi cô phản ứng, chị liền đi ra khỏi nhà chính.

Tứ Bảo vẻ mặt ngốc ngốc nắm tay Giang Thượng còn đi không quá ổn, lung lay đi vào nhà chính, nhìn cô uể oải ngồi trên ghế, không rõ lắm xảy ra chuyện gì.

" Ngươi còn đau không?"

Tứ Bảo quan tâm vét thương sau lưng cô, mở miệng hỏi cô.

Nhưng Giang Thượng cũng không biết cô bị thương, giang tay nhào tới cô, yêu cầu cô ôm.

" Đau đâu" Vẻ mặt cô khó xử nhìn nàng, nhưng tay vẫn xách Giang Thượng lên.

Tứ Bảo nghe vậy không vui lay Giang Thượng trong ngực cô, nhỏ giọng bất an nói:" Kia không cho phép ôm!"

Đương nhiên cô không có khả năng ném Giang Thượng xuống, đành phải duỗi tay khác ra, bắt lấy hai cánh tay nàng, lên tiếng giải thích:" Không sao, nàng còn nhỏ"

Mặc dù nói như vậy, nhưng hài tử cũng có chút trọng lượng, nàng vẫn cảm thấy không được:" Ta ôm!"

Nói rồi liền học bộ dáng cô ôm Giang Thượng.

Cô sao có thể để nàng ôm, chính nàng còn cần người ôm đây. Vội đem Giang Thượng ngồi lên một cái ghế khác, ngăn Tứ Bảo đang nóng lòng muốn thử kia lại.

"Đừng đừng đừng, đều không ôm đều không ôm."

Tứ Bảo làm sao nghe lời cô, không cho nàng ôm, thì nàng càng muốn ôm, trực tiếp đẩy cánh tay cô ra, nàng khom lưng vòng tới trước mặt Giang Thượng, vững vàng vươn cánh tay bế Giang Thượng lên.

Bế lên còn xoay một vòng trước mặt cô, một gương mặt bị thương còn tràn đầy đắc ý. Nhưng thật ra cô không nghĩ tới nàng có thể bế Giang Thượng lên, không chút keo kiệt tán dương nàng một cái.

Tứ Bảo vui vẻ, nàng lúc ở nhà còn thường xuyên ôm cháu nhỏ Dư Tiểu Khánh, Dư Tiểu Khánh so với Giang thượng còn nặng hơn nhiều.

Giang Thượng bị ôm tới ôm lui có chút ngốc, nhưng bé được nàng ôm rất vui vẻ, ôm lấy mặt nàng hôn hôn vài cái.

Làm cho cô ở một bên thấy được, mặt đầy hắc tuyến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.