Cô mang theo ý cười, đưa lưng về phía biển rộng lớn, đi đến trước mặt nàng.
Gió biển thổi vào mặt, những sợi tóc mai dán vào trên má nàng, nhưng nàng cũng không cảm giác được.
Cô đưa tay giúp nàng vén ra sau tai, lười biếng hỏi nàng:" Sao cao hứng như vậy?"
" Bởi vì, vui vẻ a" Nàng cười mềm mại với cô, cái đầu nhỏ còn gật gật, nhìn bộ dáng này đúng thật là cực kỳ vui vẻ.
Cô liếc nhìn nàng một cái cũng không nói chuyện, tiến lên dập tắt đống lửa, thuận tay đem ghế đẩu mà nàng ngồi cầm lên.
" Về nhà thôi"
" Tốt nha, về nhà" Tứ Bảo vui vẻ đi theo sau cô, ôm đồ chơi vui sướng nói.
Hai người một trước một sau giẫm trên bờ cát trở về nhà.
Giống như ngày hôm qua, cô xách cánh tay Tứ Bảo ấn vào trong thùng tắm dùng nước ấm tắm rửa một lần, lúc sau lại qua loa cầm màn trướng đem nàng gói kỹ lưỡng, ôm nàng về phòng ngủ rồi ném lên giường.
Bởi vì hôm nay nàng tắm trước nên cô không có thả màn che giường xuống, để cho nàng một mình đợi ở phòng ngủ, còn cô thì đi vào phòng tắm.
Chờ đến khi cô ra phòng ngủ, nàng bọc cái khăn lớn lăn qua lăn lại trên giường,một đôi tay trắng nõn đang duỗi ở bên ngoài, giơ cao con thỏ bông cô đã mua cho nàng, nhìn trái nhìn phải, sau đó lấy bao cát nhỏ của mình dưới gối đầu bên cạnh ra.
Mấy món đồ chơi đặt cạnh nhau, nàng sờ cái này một cái, chạm vào cái kia, chơi đến vô cùng vui vẻ, hoàn toàn quên luôn việc mặc quần áo.
Khi cô tắm xong trở về, nàng còn bọc trong màn trướng kia nằm trên giường, một đôi chân nhỏ nhếch lên cao, ở giữa không trung lúc ẩn lúc hiện, cánh tay trơn bóng lộ ra bên ngoài.
" Làm sao không mặc quần áo?"
Cô đi lên trước, biểu tình nhàn nhạt nhìn nàng hỏi.
Cô đột nhiên lên tiếng dọa Tứ Bảo run lên một cái, nàng thả thú bông trong tay xuống, chống tay đối mặt cô chậm rãi ngồi dậy.
" Ta ở, chơi búp bê" Nàng nhìn thú bông của mình, làm một biểu tình vô tội, đúng tình hợp lý nhỏ giọng nói với cô.
"Nga." Cô nghe vậy ngữ khí có chút tùy ý.
Nàng mới không sợ cô đâu, cũng không thèm nhìn cô, cầm lấy quần áo của mình, bò vào sát bên trong giường, rồi đem tất cả chăn mền đẩy ra mép giường, còn nàng thì ngồi bên trong.
Cô nhìn không hiểu hành động của nàng, cho rằng nàng muốn mặc quần áo, liền giơ tay muốn đem màn che thả xuống.
" Đừng đóng mà!" Nàng có chút nóng nảy gọi cô, tay nhỏ đem màn che đẩy ra ngoài.
Cô không thể làm gì chỉ có thể đem màn che treo lên, không còn cách nào khác nhìn nàng giật giật khóe miệng, nói:" Lại làm sao vậy?"
" Đừng đóng nha..." Nàng nắm quần áo ngồi ở bên trong, chăn đem nàng cản hơn phân nửa, còn chừa bả vai cùng cái đầu nhỏ lộ ở bên ngoài.
Cô nhìn ngọn nến ở trên bàn, lại nhìn giường có chút tối tăm, lông mày hơi hơi nhướng lên, thật ra cô không nghĩ tới vụ này.
" Vậy ta ra ngoài, ngươi mau đem quần áo mặc vào"
Tứ Bảo không chịu, gọi cô đứng ở bên cạnh trông coi, còn chỉ vào chăn bông lớn trước người nói:
" Chăn, không thấy"
Cô nhìn chăn mền xiêu vẹo, nói không nên lời, đành phải thành thật ngồi bên cạnh canh cho nàng.
Tứ Bảo chậm rãi thay quần áo, một lúc lâu mới đưa áo ngủ tròng vào, đợi nàng đem quần mặc vào, cô chờ đến mức ngủ rồi.
"Xong!"
Rốt cuộc cũng xong.
Cô thổi tắt nến, ba bước thành hai bước sải bước lên giường.
Hai chiếc chăn bị nàng làm lộn xộn, trong lúc nhất thời cô không thể tìm được đầu đuôi đâu, còn nàng ở trên giường mò trái sờ phải, tìm được thú bông.
Cô không nhịn được nữa liền thở dài, một tay ôm lấy nàng nhét vào trong chăn, rồi cầm bao cát bảo bối để vào lồng ngực nàng, lúc này mới có thể yên tĩnh nằm xuống nghỉ ngơi.
" Nha, cảm ơn Giang Nhị!" Nàng ôm bao cát cảm thấy thỏa ý ở trong chăn, nhỏ giọng nói lời cảm ơn cô.
Cô không có phản ứng nàng, đắp chăn của mình liền nổi lên buồn ngủ.
Vốn tường rằng nàng sẽ giống như tối hôm qua ngủ sớm, nhưng khi thời điểm cô đang chuẩn bị vào giấc ngủ thì nàng đột nhiên tiến đến bên cạnh đầu cô.
Nàng vô cùng ủy khuất mở miệng:" Nương đâu?"
" Cái gì?" Cơn buồn ngủ bị nàng làm tan đi phân nửa, cô xoay người đối diện nàng, mơ màng hỏi.
Nghe được giọng nói của cô, trong bóng đêm nàng đột nhiên duỗi tay sờ sờ mặt cô, sau đó thuận theo mặt ôm lấy cổ cô.
Nàng có chút bất an hỏi lần nữa:" Mẫu thân đâu?"
Bị nàng ôm cổ, cô khẽ giật mình, nháy mắt liền ý thức được tiểu cô nương trước mặt nhớ nương.
Cô chống thân thể dậy, nương theo ánh trăng nhìn mặt nàng, biểu tình trên mặt có chút khổ sở, lại cố nén không khóc, nhìn vô cùng đáng thương.
Cô để nàng ôm mình, có chút chần chờ ôm lấy người trước mặt, cô đưa tay không thuần thục vỗ nhẹ lưng nàng.
" Nhớ mẫu thân?"
Tứ Bảo chôn ở trong ngực cô ngửa đầu, nhìn cằm cô, trong hốc mắt mang theo hơi nước, nàng cọ cọ trên đầu vai của cô, nho nhỏ hừ một tiếng "Ân"
Cô cảm nhận được động tác của nàng, suy nghĩ rồi nói:" Đi ngủ sớm chút đi, sáng mai ta dẫn ngươi trở về tìm nương được không?"
Dù sao thì ba ngày cũng là ngày lại mặt, dẫn Tứ Bảo trở về nhìn cũng tốt, miễn cho buổi tối khuya khoắt không ngủ được lại ở chỗ này đáng thương nói nhớ nương.
Nhưng Tứ Bảo ở trong ngực lại lắc đầu, đầu đụng cái cằm cô, không vui yếu ớt nói:" Nhưng hiện tại ta, ngủ không được"
Ngủ không được, nhưng cũng không thể lập tức nhìn thấy buổi sáng.
Nhưng lúc này cô đã không giữ được kiên nhẫn nữa, Tứ Bảo ở trước mặt nũng nịu cô cũng không quan tâm, dứt khoát đem người ôm vào lồng ngực mình, để lưng nàng đưa về phía mình, cuối cùng còn uy hiếp nói:
" Ngủ không được cũng phải ngủ mau, bằng không sẽ đánh mông ngươi"
Tứ Bảo sợ ngây người, đưa lưng về phía cô không hài lòng ủi ủi ngực cô. Lại bị cô dùng hai tay cứng rắn siết chặt vòng eo.
" Lộn xộn nữa liền đem ngươi ném xuống"
Tứ Bảo lần này không nín được, dùng tay chụp lấy vách tường bên trong, nho nhỏ nức nở lên:" Ngươi lại hung, ta không muốn như vậy..."
"..." Cô không kìm được, đột nhiên cảm thấy tiểu cô nương này là loại sinh vật so với tưởng tượng còn phiền phức hơn.
Cô xoay người nàng lại, nhìn thấy nàng không ngừng khóc, đáy lòng mềm nhũn, xác thực phiền phức, thế nhưng mình nhịn không được đau lòng, đây là cái quỷ tật xấu gì.
Tiện tay kéo chăn, lau lung tung trên khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương khóc đến mặt mũi tèm lem, cô lấy ra giọng ôn nhu nhất mở miệng:
" Ta không có hung dữ với ngươi, không khóc có được không?"
Nàng không để ý tới cô, vẫn chôn trong chăn khóc đến rối tinh rối mù.
Chăn kín gió, cô thấy mặt nàng đều nghẹn đỏ, dứt khoát đưa tay đem chăn kéo ra, đem người ôm vào trong lồng ngực, sau đó ôm người ngồi dậy.
Tứ Bảo bị cô ôm vào ngực cũng ngồi dậy theo, nhưng nàng không nhìn cô, không có chăn nàng liền lấy tay che hai mắt lại.
Cô ôm nàng không còn cách nào, liền dùng chăn bọc sau lưng nàng, đưa tay cầm tay nàng đang che mắt kéo xuống, nghiêm túc nhìn nàng,
" Nhìn ta" Cô đối mặt với nàng, ngữ khí không quá tốt, nhưng cũng không tính là hung dữ:" Ta bồi ngươi, tiếp tục khóc, chờ khóc mệt mỏi rồi đi ngủ được không?"
Nàng bị dáng vẻ nghiêm túc của cô hù dọa, nước mắt ngừng rơi chớp mắt một cái, bỗng nhiên lại càng rơi nhiều hơn, một viên tiếp một viên. Khóc cực kỳ ủy khuất nhìn cô.
Cô chỉ nhìn nàng khóc, không có lên tiếng dỗ nàng, cũng không có động tác dư thừa nào khác.
Tứ Bảo vẫn luôn khóc, khóc thật lâu thật lâu, khóc đến âm thanh có chút nức nở, cô nhìn chăm chú nhìn nàng rốt cuộc cũng dừng lại, co lại co lại, khóc lóc muốn cô ôm.
Cô đau lòng kéo người đến ôm chặt trong lòng, giống như dỗ Giang Thượng là một đứa trẻ, nhẹ nhàng nhàng vỗ lưng nàng.
" Tốt, ôm ngươi một cái, không khóc"
Khóc đến mệt mỏi, nàng mềm oặt dựa vào trong ngực cô, mí mắt cũng nặng trĩu.
Nhìn dáng vẻ mệt nhọc của nàng, cô đem nàng thả vào trong chăn, còn mình cũng nằm xuống theo.
Tay cô ở sau lưng nàng còn chưa buông ra, thì nàng liền cảnh giác mở mắt, cô đành phải vỗ vỗ lưng nàng.
" Ta đây, ngủ đi"
Lúc này nàng nghe cô dỗ mới ngủ say.
Thẳng đến nửa đêm cô mới ngủ.
Chờ đến sáng ngày hôm sau, nàng là người tỉnh dậy trước.
Tứ Bảo lười biếng ở trong lồng ngực cô đá đá chân, bộ dáng nhỏ cực kỳ thích ý.
Cô bị động tác của nàng làm tỉnh, xoay người rời giường, ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn nàng.
" Giang Nhị" Nàng nhìn cô, không so đo bực tức lúc tối mà ngọt ngào mở miệng gọi cô.
Không chọc nàng nữa, cô đứng dậy đi vệ sinh cá nhân, cô còn phải đưa nàng đến Dư gia nữa.
" Mau rời giường, dẫn người đi tìm nương"
Tứ Bảo nghe lời liền bò từ trên giường ngồi dậy.
Bởi vì buổi sáng còn phải thu lưới, cô cũng không mang theo nàng đi, mà để nàng một mình ở nhà ăn cơm sáng, còn cô thì cầm ngư cụ ra biển.
Hôm nay mặt biển nổi lên chút sương mù, mắt nhìn thì biết không bao lâu nữa trời sẽ mưa, lúc sau cô đem toàn bộ lưới cá thu lên, rồi liền trở về bờ, ở bên bờ cô sắp xếp cá gọn gàng, cô cũng không gấp gáp đi lên trấn, mà cô đem chiếu che thuyền đánh cá xong liền trở về nhà.
Tứ Bảo nóng lòng không chờ nổi, ôm túi vải của mình đứng ngoài cửa chờ cô.
Lều cá nhỏ của cô cách thôn tính cũng không quá xa, dẫn nàng đi nửa canh giờ thì cũng đến Dư gia.
Bởi vì sắc trời còn sớm, Dư gia cũng không có động tĩnh gì.
Tứ Bảo đứng ở cổng nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay gõ gõ, sau đó liền lui ra ngoan ngoãn đứng chờ.
Một lát sau, Đại Bảo còn buồn ngủ mở cửa ra, thấy hai người đứng ngoài cửa, liền kinh ngạc.
" Mau đi vào mau đi vào, làm sao mà đến sớm như vậy?"
Đại Bảo dẫn hai người vào nhà, nhiệt tình hỏi.
Dư đại nương đang ở trong sân chải đầu cho Ngũ Nha, thấy cô dẫn nàng tới đây, cũng không để ý tới chải đầu cho Ngũ Nha nữa.
" Nha, hôm nay sao Giang Nhị dẫn Tứ Bảo về đây?" Dư đại nương đi lên trước, giữ chặt tay nàng, vui sướng nói.
Cô đứng ở trong sân, đẩy đẩy Tứ Bảo, làm cho nàng đi đến trước mặt bà.
" Tứ Bảo nói nhớ ngài, ta liền dẫn tới đây"
" Ta còn phải đi trấn trên, cũng không ở thêm, chờ muộn một chút ta sẽ đón Tứ Bảo về"
Cô nói xong liền đi ra khỏi nhà, cô còn phải vội vàng trở về đem cá đưa lên trấn.
Bà thấy cô vội vàng như vậy, cũng không giữ cô lại, nắm tay dẫn nàng tiễn cô đến cửa, có chút lo lắng dặn dò:" Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận, hôm nay đoán chừng sẽ có mưa to"
Cô nghe vậy gật gật đầu, phất tay cáo biệt Dư đại nương.
Tứ Bảo ngây ngốc nhìn bóng dáng cô chậm rãi đi xa, chờ đến khi không thấy nữa mới hồi phục tinh thần, nhíu mày nhìn chỗ kia.
" Vừa rồi lúc Giang Nhị đi, tại sao ngươi không phất tay chào tạm biệt?"
Bà giơ tay gõ gõ trán nàng, oán trách nói.
Tứ Bảo che trán, đi theo phía sau bà vào nhà.
" Nương"
Dư đại nương đi vào sân tiếp tục giúp Ngũ Nha chải đầu, không có đáp lại lời Tứ Bảo gọi.
Chờ đến khi làm xong cho Ngũ Nha, bà mới dẫn nàng vào phòng, bà nhìn nàng ngồi trên giường nhỏ, bà khuyên nhũ hỏi:
" Tứ Bảo, ngươi mau nói thật với nương, có phải ngươi cáu kỉnh với Giang Nhị không?"
Tứ Bảo khó hiểu nhìn bà, không hiểu vì sao bà hỏi như vậy. Nhưng vẫn thành thật nói:
" Nàng hung, ta liền khóc"
Tác giả có lời muốn nói:
Tứ Bảo: Giang Nhị hung dữ với ta, ta liền khóc, dỗ dành không tốt, còn muốn cáo trạng với mẫu thân!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]