Đông Hải Hân đứng bức tranh vẽ cô mặc đồng phục Trung Quốc, nhìn thời gian phía trên lạc khoản*, đó đương nhiên là chuyện rất lâu trước kia, cô vươn tay, đầu ngón tay chạmh nhẹ vào bọn họ thuở xưa.
* lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ.
"Hân Hân, em hỏi anh vì sao thích em, anh thật sự không biết, có lẽ vừa mới bắt đầu là vì đồng tình, cũng có lẽ là vì anh có thói quen có em bên cạnh, tóm lại, chờ anh phục hồi tinh thần lại, em đã ở chỗ đó, cấm rễ sâu ở trong lòng anh."
Cố Tư Bằng dắt tay của cô, nắm chặt trong tay, lại tiếp tục dịu dàng kể ra.
"Em nói, em muốn một phần tình cảm độc nhất vô nhị, hi vọng ở trong lòng người kia em không thể thay thế được, Hân Hân, ở trong lòng anh thì em tồn tại như vậy. Anh rất yêu em, cho đến nay cũng yêu em. Từ khi anh lên lớp mười, từ khi anh mười sáu tuổi đã bắt đầu, trong mắt anh nhìn thấy người, vẫn luôn chỉ có em, anh đặt cọ xuống vẽ phụ nữ, vẫn chỉ là em."
Đông Hải Hân dương mắt nhìn anh, nghi ngờ quấy nhiễu cô nhiều năm đã nhảy ra cổ họng.
"Em, anh... Em rõ ràng, nhìn thấy anh vẽ Hải Âm..."
"Anh? Hải Âm? Làm sao có thể? Anh vẽ Hải Âm lúc nào?" Mặt Cố Tư Bằng kinh ngạc. Là cô nhớ lộn, hay là anh quỷ nhập vào người không tự hiểu?
"... Ở trong này."
Đông Hải Hân dựa vào trí nhớ mơ hồ đi đến trước vặt đặt dựa vào tường. "Em quên ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-len-xe-khong-mua-ve-bo-sung/539617/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.