Bọn họ đương nhiên cần nói chuyện, bất kể là bọn họ từ trước, hoặc là tương lai. 
Đông Hải Hân chỉ là kéo cao chăn, không có trả lời. 
Cố Tư Bằng buồn cười hôn lấy chăn lông mềm, lửng thững đi vào phòng tắm. 
Không sao, anh có đầy đủ tính nhẫn nại, chờ anh kiêu ngạo nháo hoa hồng hoàn không được tự nhiên. 
Một lát sau, khi Cố Tư Bằng đi ra khỏi phòng tắm, Đông Hải Hân đã chạy. 
Cố Tư Bằng bất đắc dĩ ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, rất tốt, Đông Hải Hân mới tốn 15 phút đã bỏ chạy trốn. 
Anh nhìn căn phòng không có bóng người, lúc này đột nhiên trào phúng nhớ mình đã từng vẽ một bức tranh đặt tên là "Hoa hồng quân tử". 
Như vậy xem như là biển thủ sao? 
Đông Hải Hân là hoa hồng của anh, mà anh, đúng là vẫn không thể trở thành quân tử. 
Vì sao vậy? Thật sự là tinh trùng xông não sao? Đã nhẫn nại lâu như vậy, cuối cùng vì một chai Vodka đã thất thủ? 
Cố Tư Bằng chậm rãi bước đi thong thả đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra dẫn chút không khí mới mẻ vào phòng, lấy điện thoại trong túi áo khoác, bấm gọi điện cho Đông Hải Hân. 
Điện thoại mới kết nối, cô dịu dàng lên giọng lớn tiếng doạ người nói từ ống nghe truyền ra. 
"Anh yên tâm, em sẽ không say rượu lái xe, em rất mệt, muốn nói chuyện gì tối nay bàn lại, Bye." Bốp! Không biết trong lòng yếu ớt gì dường như cúp máy. 
Cố Tư Bằng bật cười trong điện thoại. 
Cô thật sự rất hiểu anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-len-xe-khong-mua-ve-bo-sung/539603/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.