Biển rộng lớn, khung cảnh trước mắt tràn ngập sương mù, bằng mắt thường thì không thể biết rõ bản thân đang ở nơi nào.
Cô ôm chân ngồi bên bờ cát, thật sự cũng không cảm thấy sợ, cô biết ngườiđưa cô tới đây là người của Hoắc Cảnh Sâm, mặc dù trước mắt quan hệ củahai người rất căng thẳng, nhưng cảm nhận từ đáy lòng thì có một điều sẽkhông thay đổi, Hoắc Cảnh Sâm sẽ không tổn thương cô.
Nhưng côvẫn sợ hoàn cảnh cô độc của mình lúc này, tính mạng của cô còn lại không nhiều lắm, cô không biết mình còn có thể thấy Hoắc Cảnh Sâm không, tuynhiên rất rõ ràng, sau khi hôn lễ kết thúc, cô đã quyết định ở bên cạnhHoắc Cảnh Sâm.
Không quan tâm hai năm sau sẽ ra sao, ít nhất cô muốn quý trọng thời gian trước mắt.
Màn đêm buông xuống, Niệm Thần ngồi trên bờ biển như đã mất tất cả giácquan, lúc này, khi âm thanh trực thăng truyền vào tai thì cô run rẩyngẩng đầu lên, nhưng giây lát sau, cô chau mày, sau đó đứng dậy, xoayngười đi về phía biệt thự.
Khóa trái cửa chính từ bên trong, theo tầm mắt có thể nhìn thấy cửa sổ đều đã bị khóa trong, sau đó đi lênphòng ngủ chính trên tầng ba, khóa trái từng cửa sổ của phòng, kéo mànlại, cô đứng yên một chỗ, nhìn xuyên qua khe hở ra khung cảnh được trăng chiếu rọi bên ngoài.
Như cô đoán, khi máy bay hạ cánh, Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn mặc bộ Âu phục trắng từ lễ cưới, một tay đút túi quần, saukhi hạ cánh, trực thăng lượn vài vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-lat-ban-con-la-me-trom-duoc/3058836/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.