Niệm Thần theo bảnnăng nhíu mày. Này này, đây là lần đầu tiên cô xem Hoắc Cảnh diễn kịch,bây giờ đến đoạn kịch tính nhất thì anh lại ném chuyện này sang cho côgiải quyết là sao chứ?
Hoắc Cảnh sâm đem chuyện này ném cho côlà có ý nghĩ riêng của anh thế nhưng Niệm Thần lại suy nghĩ theo một ýnghĩ khác. Cô cho rằng, bất luận trong quá khứ họ có mối quan hệ gì,hoặc ai nợ ai cũng được, không bằng ngay lúc này liền triệtđể giải quyết hết những khúc mắc đó cho xong đi.
Bất kể, tronglời nói của Hoắc Lạc Khắc có chứa thâm ý gì nhưng ông cũng nói đúng mộtphần. Ngày đó, nếu không phải Sở Vận Nhi không cầu danh lợi thì tuyệtđối sẽ không có Hoắc Cảnh Sâm tỏa sáng của ngày hôm nay.
Từ đầuđến cuối ánh mắt Niệm Thần vẫn dừng trên cái bụng đang nhô lên của SởVận Nhi, vệt nước mắt vẫn còn lưu lại trên áo kia làm cho cô nghĩ đếnđiều gì đó, sau cô nhẹ đứng lên.
Có lẽ cô nghĩ đến những ngày trước, thời điểm cô mang thai cũng bơ vơ không nơi nương tựa.
Chỉ là một chỗ dựa, cứ cho cô ta một chỗ dựa đi, cũng chẳng sao. Mặc dù côkhông phải là thiện nam tín nữ gì nhưng cô cũng không phải là loại lấyoán trả ơn người ta.
Niệm Thần đang mãi đắm chìm trong suy nghĩcủa mình, không hề hay biết ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm luôn dõi theo nét mặtcô. Thấy được sự do dự của Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm liền suy ra thànhmột ý nghĩ khác.
Trên thực tế, đúng là anh đã khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-lat-ban-con-la-me-trom-duoc/3058777/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.