Vừa vượt qua được cảm giác bất lực kia, bà ta rõ ràng còn muốn thực hiện một cú giãy giụa lần cuối cùng, rồi lại im lặng một chút, dường như bà ta không thể chờ đợiđể nhận được câu trả lời của Hoắc Cảnh Sâm, tự động lên tiếng nhỏ nhẹnói:
“Đó không phải do ta làm, chuyện năm đó không có liên quan gì đến ta, thật đó, chẳng liên quan gì đến ta hết…”
Tinh thần của bà ta rơi vào tình trạng khủng hoảng, có lẽ gần như trạng thái điên loạn, mới vừa nói năng nhỏ nhẹ bỗng điên cuồng, bà ta như mộtngười điên muốn thoát khỏi bàn tay như gọng kiềm của Hoắc Cảnh Sâm, điên cuồng la hét ầm lên:
“Làm sao có thể, làm sao mà mày có thể biết được, mày căn bản không thể nào biết được chuyện xảy ra năm đó!”
Ngay lập tức trong ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm nổi lên sự hung hiểm dữ tợn,anh hít một hơi thật sâu, trong giọng nói cũng cố gắng áp chế sự mấtbình tĩnh:
“Năm đó, vì muốn chiếm đoạt tài sản của ông nội, mà bà đã cấu kết cùng với Hoắc Thiên Hoa để hại chết cha mẹ của tôi, thờiđiểm đó bà hẳn nên biết rằng cuối cùng cũng sẽ có một ngày tôi sẽ báocho cha mẹ tôi, thay thế cha mẹ tôi để đem đoạt lại tất cả những thứthuộc về họ! Mai Dĩ Thanh, tại sao các người đã lấy mọi thứ của cha mẹtôi rồi, vậy mà vẫn còn có thể sống yên vui, lại còn gióng trống khuachiêng dám dùng danh nghĩa của cha mẹ tôi để đuổi cùng giết tận tôi nhưthế?!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-lat-ban-con-la-me-trom-duoc/3058721/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.