Edit: Nguyên Thiên
Beta: Mộc
Bác sĩ đi ra, vui vẻ nói cho cô biết tình trạng của Tư Kình Vũ rấttốt, không xuất hiện biểu hiện xấu nào. Nhan Nghiên vô cùng xúc độngnhưng cô lại càng lo sợ hơn. Cô phát hiện mình không có dũng khí nhìn Tư Kình Vũ. Mãi đến khi Tử Hằng đẩy cô, nói: “Tiểu Nghiên, chúng ta vàothăm cha được không?”
Nhan Nghiên quay đầu nhìn cậu, tuy cô hơi chần chừ nhưng chính côcũng hiểu cần phải đối mặt. Cô hít sâu một hơi, nhìn Tử Hằng cười, rồinắm tay cậu bước vào.
Tư Kình Vũ quả thực đã tỉnh, hắn mở to hai mắt. Nghe thấy tiếng người vào, hắn hơi quay đầu lại. Nhìn theo hai người, hắn nheo mắt nhưngkhông mở miệng, chỉ nhìn xem một lớn một nhỏ ngồi xuống trước giườngbệnh của mình.
Nhan Nghiên ngồi xuống cạnh giường Tư Kình Vũ, lại thấy hắn đang nhìn mình không chớp, trong chốc lát cô nghẹn lời, rất nhiều lời muốn nóiđều bị chặn nơi cổ họng. Tử Hằng thì ngược lại, nằm sấp xuống giườnghắn, nói: “Cha, cuối cùng cha cũng tỉnh rồi, cha hù chết Hằng Hằng,nhưng mà Hằng Hằng không sợ tí nào đâu! Bởi con tin cha nhất định sẽtỉnh lại, cha là người lợi hại nhất trên đời.” Được rồi, thật ra cậu cósợ hãi một chút nhưng không để cha biết là được.
Tư Kình Vũ nhìn cái đầu nhỏ bên giường, muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắnkia nhưng lại phát hiện mình không nhúc nhích được. Trên mặt hắn hiện ra một tia nghi hoặc, đứa trẻ này gọi hắn là cha, thật kì quái!
“Anh Kình Vũ, anh có thể tỉnh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-kieu-ngao-pk-tong-tai-papa/2526136/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.