Lời này của Âu Dạ khiến biểu cảm của Tư Kình Vũ và Nhan Nghiên cứngngắc. Thật ra Nhan Nghiên đã từng nói điều này với Tư Kình Vũ, bọn họkhông ai có thể phủ nhận lời nói của Âu Dạ được. Sâu trong lòng NhanNghiên có tồn tại tâm tư như vậy, điều đó khiến cô không dám nghĩ tiếpnữa. Về sau, tuy là hối hận nhưng thành quả lại đúng như những gì cômong đợi nhất. Cô muốn báo thù, nếu không cô không còn mặt mũi nào gặplại cha mẹ đã mất.
Nhan Nghiên ôm chặt Tử Hằng, cô chỉ cảm thấy chân tay mình lạnh nhưbăng. Bản chất cô không tốt hơn Âu Dạ bao nhiêu, không, có khi cô còn tệ hại hơn cả Âu Dạ. Âu Dạ có can đảm thừa nhận việc mình đã làm, mỗi bước đi cũng không hề che giấu mục đích của mình. Còn cô, không ngừng hoảngloạn, không ngừng tự trách nhưng vẫn làm chuyện xấu xa.
“Dù sao đi nữa, tôi và cậu cũng không thể đến với nhau!”, Tư Kình Vũkhông nhìn phản ứng của Nhan Nghiên, hắn nói, “Âu Dạ, cậu nên tỉnh táolại đi, tất cả đến đây là kết thúc được rồi!”
“Vũ, cậu biết những gì tôi nói đều là sự thật, vậy mà cậu còn lưuluyến người phụ nữ đó sao”. Âu Dạ bật cười ha hả, đôi mắt ửng hồng ngấnnước. “Vũ, cậu hiểu tôi mà, cậu biết nếu chưa đạt được mục đích thì tôisẽ không bỏ qua. Trong từ điển của tôi không có hai chữ từ bỏ đâu”.
Đôi mắt Tư Kình Vũ trở nên thâm trầm nhưng không đáp lại. Âu ThìKhiên bên cạnh nói: “Tư thiếu, mấy người lên thuyền trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-kieu-ngao-pk-tong-tai-papa/2526128/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.