Vẻ mặt Âu Dạ cứng đờ, đột nhiên trừng mắt nhìn sang Nhan Nghiên,trong mắt ánh lên vài phần căm hận. Nhưng cũng không sao, hắn đã kiêntrì nhiều năm như vậy, nếu phải chờ thêm vài năm nữa cũng chẳng hề gì.
Lúc này, ca nô đã khởi động, tiếng mô tơ át cả tiếng sóng biển. TửHằng ngồi trong lòng Nhan Nghiên, thỉnh thoảng nhìn Nhan Nghiên, rồi lại cẩn thận liếc nhìn Tư Kình Vũ. Tình huống hiện giờ là sao đây, bọn họthật sự phải sang Pháp cùng với ông chú quái dị này ư?
Ca nô đi hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến chỗ chiếc thuyền lớn.Thấy du thuyền, Tư Kình Vũ nở nụ cười. Đây không phải là vùng biển quốctế, cách vùng biển quốc tế mấy chục hải lý nữa, hắn không nghĩ là Âu Dạsẽ cho bọn họ lên thuyền ở nơi này. Âu Dạ lên thuyền trước, trên đó đãcó người chờ sẵn. Bọn họ cũng lần lượt lên thuyền, đây là một con thuyền xa hoa tầm trung chuyên chở dầu, Tư Kình Vũ đưa Tử Hằng và Nhan Nghiênđi vào, boong thuyền được thiết kế hoàn toàn theo phong cách châu Âu, vô cùng tinh xảo hoa lệ.
“Cậu chuẩn bị cho thời điểm này đúng là mất không ít công sức”. TưKình Vũ đi vào gian phòng Âu Dạ đã chuẩn bị trước cho bọn họ, chỉ quéthai mắt, lạnh lùng nói, “Nhưng tôi cũng muốn cảm ơn cậu vì đã giúp mộtnhà ba người chúng tôi được ở bên nhau”.
Âu Dạ còn có phòng dành cho Nhan Nghiên và Tử Hằng, có điều lúc nàyhắn không muốn xung đột với Tư Kình Vũ nên đành tạm thời đồng ý. Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-kieu-ngao-pk-tong-tai-papa/2526123/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.