Chương trước
Chương sau
Edit: Mộ Phong

Beta: Mộc

Bọn họ đến siêu thị mua thực phẩm, Nhan Nghiên không chỉ mua xươngsườn, còn mua cá, cô nhớ rõ Tư Kình Vũ thích ăn cá, đặc biệt là cá sốt.Về đến nhà, cô để Tử Hằng và cha cậu đi chơi, còn mình trở thành bà nộitrợ, cô định ở nhà ba ngày để nghỉ ngơi.

Tuy Nhan Nghiên đã lâu không nấu cơm nhưng tay nghề vẫn không bị sasút, lúc mổ cá, một dao chém xuống vừa sắc bén vừa nhanh nhẹn. Ở Tư gianhiều năm như vậy, phải trải qua cuộc sống người hầu, mấy thứ như việcnhà hay nấu ăn hoàn toàn không làm khó được cô.

“Đã lâu không thấy em nấu cơm”, không biết Tư Kình Vũ xuất hiện phíasau cô từ lúc nào, nhìn cô buộc gọn mái tóc dài, đeo tạp dề, NghiênNghiên thực sự là bà chủ gia đình, một cô gái bé nhỏ. Tư Kình Vũ khônghiểu sao có chút cảm động, cho tới bây giờ hắn không biết mình cũng sẽhướng tới cuộc sống như vậy.

Nhan Nghiên vừa mổ cá xong, tay đầy máu, đúng lúc Tư Kình Vũ lêntiếng làm cô giật mình hoảng sợ, xoay người nhìn hắn: “Lâu rồi em khôngnấu cơm ư? Anh nên chuẩn bị thuốc đau dạ dày đi, nếu có vấn đề gì emkhông chịu trách nhiệm đâu”. Hơi thở của cô hơi dồn dập, phòng bếp rộngrãi vì sự có mặt của hắn trở nên chật chội hơn, khiến hô hấp cũng khókhăn.

Tư Kình Vũ bật cười: “Chỉ cần là em làm, cho dù là thuốc độc anh cũng ăn hết”, Tư Kình Vũ không quen nói lời đường mật, nói xong câu đó,chính hắn cũng có chút không tự nhiên. Nhưng khi nghiêng đầu, thấy vànhtai Nhan Nghiên đỏ bừng, khóe miệng của hắn tràn đầy sự vui vẻ.

Nhan Nghiên bị lời của hắn làm cho xấu hổ đỏ mặt, vành tai cô càngnóng hơn khi thấy nụ cười trên khóe miệng hắn. Làm thế nào một người đàn ông, khi xảy ra chuyện như vậy rồi mà còn có thể ở đây trêu chọc cô. Lẽ nào hắn thật sự không quan tâm sao? “Tốt quá, em có bỏ thạch tín vàothức ăn rồi, lát nữa anh nhớ ăn sạch sẽ đấy!”.

Tư Kình Vũ đợi cô cho cá vào nồi, hắn liền ghé vào tai cô nói: “Emđối với anh thật tốt, biết anh thích ăn cá, để anh dù có chết cũng đượcno bụng!”.

Nhan Nghiên lách ra không kịp, nhìn tư thái vài phần khiêu khích củahắn, cô quay mặt đi: “Ai biết anh thích cá hay không, em chỉ mua bừathôi, ai thèm đi thăm dò sở thích của anh chứ”.

Tư Kình Vũ cười ha ha, ôm lấy eo cô: “Nhan Nghiên, đêm nay chúng tađừng quan tâm đến ân oán gì nữa, chỉ có ba người chúng ta, chúng ta tạmbỏ qua mọi thứ không liên quan, hưởng thụ hết thiên luân chi nhạc (thú vui nghi gia nghi thất),có được không?”

Nhan Nghiên trầm mặc, nhìn mi tâm Tư Kình Vũ có hơi ủ rũ, thực ra hắn vô cùng mệt mỏi rồi. Hơn nữa tình cảnh hiện giờ của Tư gia, chỉ sợ rằng hắn cũng đang u sầu triền miên. Cô vén tóc trước trán, nói: “Còn khôngmau đi ra ngoài, phòng bếp nhỏ như vậy, anh ở đây chỉ làm vướng tayvướng chân em”.

Tư Kình Vũ lại hôn lên vành tai cô: “Đừng nhúc nhích, bảo bối, để anh ôm một lát”. Hắn ép cô càng chặt hơn, hắn hút lấy hơi thở cô, ôm thânthể cô một cách bình lặng khác thường.

Nhan Nghiên không dám cử động, trên tay cô còn dính máu nên không dám chạm vào hắn. Chỉ là tim đập thình thịch trong ngực, nhưng lại cảm thấy có vài phần ngọt ngào. Cô dùng âm thanh khó có thể thấy nói: “Ai là bảo bối của anh chứ?”

Tư Kình Vũ nghe thấy giọng cô như giọng bé gái ngây thơ, vô thức xoay người cô lại, môi chạm lên môi cô thì thầm nói: “Là em chứ ai, em chính là bảo bối của anh!”.

Nhan Nghiên không hiểu sao lại sợ hãi, mặt đỏ như cà chua, tay vịnvào cạnh bếp phía sau, bị động đón nhận nụ hôn của hắn. Cô nghĩ hắn chỉmuốn hôn sơ qua thì dừng lại, không ngờ hắn càng hôn càng sâu. Đầu lưỡikhông biết từ lúc này đã cạy mở hàm răng cô, tiến vào khoang miệng cô,cuốn lấy lưỡi cô. Hắn một tay ôm trọn thắt lưng cô, thân thể cô bị hắnnhấc lên, cô giật mình hô một tiếng, thanh âm đều bị hắn nuốt vào miệng.

Tư Kình Vũ biết mình đã mất kiểm soát, nhưng cứ nghe được những lờingọt ngào nhỏ nhẹ từ cô là hắn không thể cứu vãn được, thầm nghĩ muốncàng nhiều càng tốt. Thân thể cô đến là mềm mại, mùi vị cũng hết sứcthanh mát, khiến hắn không thể kiềm chế nổi.

“Lêu lêu, cha và Tiểu Nghiên ở trong này chơi trò thân mật kìa!”,giọng Tử Hằng từ cửa vang lên, thân hình bé nhỏ của cậu còn dựa vào cạnh cửa phòng bếp.

Lúc này Nhan Nghiên mới giật mình tỉnh lại, nhanh chóng đẩy hắn ra,thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Tử Hằng, mặt cô lập tức đỏ bừng, không dám nhìncon trai nữa, chỉ cố gắng đẩy hắn ra ngoài.

Tư Kình Vũ nhìn con trai, thằng bé này thật không thức thời, hắn thảNhan Nghiên ra, nói từng chữ một với Tử Hằng: “Tử Hằng, con làm liều rồi bỏ chạy là xong sao?”

“Cha, cha nói sẽ đi chơi với con, vậy mà lại đến đây thân mật vớiNhan Nghiên”, Tử Hằng ra vẻ người lớn. “Cha, đừng quấy rầy Tiểu Nghiênnấu cơm nữa! Tử Hằng đói lắm rồi!”

“Đi ra mau!”, Nhan Nghiên vội đẩy Tử Kình Vũ ra ngoài, “Anh chơi game với Tử Hằng đi, đợi nấu cơm xong em sẽ gọi anh”. Nhan Nghiên nhìn TửHằng, đúng lúc cậu nháy mắt với mình thì trừng mắt, tiểu quỷ này rõ làcố ý.

Tư Kình Vũ thấy Nhan Nghiên xấu hổ, hôn một cái nữa lên má cô rồi mới ôm lấy Tử Hằng: “Đi nào, đến phòng con”.

Nhan Nghiên quay lưng lại, sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, hítsâu một hơi mới tiếp tục làm cá sốt. Nhan Nghiên làm ba món đơn giản,đậu phụ nhồi thịt, xương sườn kho, cá sốt, còn xào thêm một đĩa cải dầu. Tất cả đều là những món ăn gia đình cực kì bình thường nhưng lại rấthợp khẩu vị Tử Hằng và Tư Kình Vũ. Cái miệng nhỏ của Tử Hằng vừa gặmxương sườn vừa hấp tấp nói: “Con bảo này, Tiểu Nghiên nấu xương sườnđúng là ngon nhất đó!”.

“Ăn chậm thôi, không có ai giành ăn với con đâu”. Nhan Nghiên cầmkhăn tay, lau mỡ dính trên miệng Tử Hằng. Còn Tư Kình Vũ gắp vào bát cômột miếng xương sườn. Nhan Nghiên nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt nóng bỏngcủa hắn. Cô trừng mắt, con trai còn đang ở đây, hắn không thử giữ ý tứmột chút sao?

Bữa cơm hôm nay hai cha con Tư Kình Vũ ăn cực kì thỏa mãn, đến khiNhan Nghiên và Tử Hằng ăn xong, Tư Kình Vũ còn đem số còn lại ăn hếtsạch. Ăn xong, hắn bắt đầu thu dọn bát đĩa: “Em đưa Tử Hằng đi tắm, bátđũa để anh rửa”.

Nhan Nghiên kinh ngạc nhìn hắn, Tư Kình Vũ nói đi rửa bát, cô cònchưa hết kinh hỉ Tử Hằng đã nói: “Oa, cha à. Tiểu Hằng bây giờ đã là đàn ông rồi, Tiểu Nghiên là phụ nữ, sao có thể tắm rửa cho Tiểu Hằng chứ!Cha, cha đi tắm với con đi!”.

Hôm nay Tử Hằng không giống với bình thường cho lắm, hàng ngày cô tắm rửa cậu đâu có nói nam nữ hữu biệt gì. Cô đỡ lấy bát đũa trong tay TưKình Vũ nói: “Anh cho Tử Hằng đi tắm! Trong nhà chỉ có mấy cái bát này,em rửa xong nhanh thôi”.

Tư Kình Vũ sững sờ, hắn có nghe lầm không, cô nói “trong nhà”. Mộttừ “trong nhà” này khiến hắn mát lòng mát dạ. Hắn dịu dàng nói: “Em nóiđúng, trong nhà chỉ có mấy cái bát này, giao cho em cả đấy!”

Nhan Nghiên nghe được ý tứ trong lời hắn, mất tự nhiên quay mặt đi, cầm bát đũa đi vào phòng bếp.

Tử Hằng lúc thì nhìn mẹ, lúc lại nhìn cha, thở dài một hơi: “Haizz,hôm nay mọi người đều bận rồi rồi, không có thời gian để ý đến con, cólẽ con nên tự mình đi tắm thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.