Nhan Nghiên nhìn kỹ, thì ra là Diêm Ưng Dương! Hắn đang ôm đầu mình, bộ dạng vô cùng sợ hãi.
Nhan Nghiên cực kỳ ngạc nhiên, ai nghĩ đến Diêm Ưng Dương bình thường là người đàn ông mạnh mẽ mà lại nhát gan như vậy.
“Nhan Nghiên, hình như bên kia có khói!” Lập Hạ cầm lấy tay Nhan Nghiên, nặng nề ho mấy lần, lại nghe ầm một tiếng, cô ta cầm tay Nhan Nghiên càng chặt hơn. “Không phải cứu binh đã đến rồi à, sao, sao còn có thể như vậy?”
Nhan Nghiên đoán phản quân không cam chịu thất bại, cho nên muốn phá huỷ khách sạn, chỉ e rằng hiện giờ khách sạn đang cháy. “Chúng ta xuống dưới đi, nếu không sẽ bị hun chết ở đây mất.” Nói xong, Nhan Nghiên kéo tấm ngăn bên ngoài, may sao phía dưới là giường, “Lập Hạ, cô nhảy xuống đi.”
Lập Hạ đương nhiên không dám, tuy ở dưới là giường nhưng vẫn rất cao, cô ta do dự nhìn Nhan Nghiên, không biết phải làm sao. Nhan Nghiên thở dài, thật sự không có cách nào với vị đại tiểu thư này. Cô đành nhảy xuống trước, giường rất mềm, Nhan Nghiên an toàn đáp xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tư Lập Hạ, “Nhảy xuống đi, nếu không nhanh sẽ bị chết ngạt đó.”
Lập Hạ thấy Nhan Nghiên không sao, khẽ cắn môi nhảy xuống. Nhan Nghiên không quan tâm đến cô ta, đi đến trước mặt Diêm Ưng Dương, khẽ lay hắn: “Diêm Ưng Dương, anh có sao không? Bên ngoài đang cháy, chúng ta phải nhanh chóng thoát ra ngoài.”
“Đừng, đừng, đừng làm vậy với tôi, buông chị tôi ra, buông mẹ tôi ra, thả tôi ra đi.” Diêm Ưng Dương ôm đầu, dường như không nghe được Nhan Nghiên nói gì, chỉ thì thào tự nói một mình.
Nhan Nghiên thấy hắn có vẻ không ổn, lay lay: “Diêm Ưng Dương, tỉnh lại đi, bên ngoài đang cháy, khắp nơi đều là khói, anh mau đi theo chúng tôi đi, được không.”
“Nhan Nghiên, hình như khói ngày càng dày đặc, chúng ta mau chạy nhanh thôi!” Tư Lập Hạ đến phòng tắm tìm được khăn mặt, thấm ướt nước, đưa cho Nhan Nghiên một cái. “Anh ta lớn rồi, có thể tự chăm sóc mình, chúng ta đi thôi!”
Diêm Ưng Dương hoàn toàn bị cơn ác mộng giam giữ, không nghe không biết Nhan Nghiên đang nói gì, sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt vô thần. Nhan Nghiên biết rõ, nếu để Diêm Ưng Dương ở đây, hắn nhất định sẽ bị chết cháy. “Lập Hạ, đến giúp tôi, chúng ta dìu hắn ra ngoài.”
Tư Lập Hạ khó hiểu nhìn Nhan Nghiên, đặt khăn mặt lên tay, cùng Nhan Nghiên dìu Diêm Ưng Dương đi: “Diêm Ưng Dương, lúc này không có kẻ nào vây khốn anh cả, anh phải trốn đi nha! Anh không trốn, chẳng lẽ muốn biến thành heo quay à?”
Diêm Ưng Dương mở to hai mắt, có vẻ như đã phản ứng lại: “Ồn ào quá, lửa cháy to quá, tại sao lại lôi tôi ra ngoài?”
Nhan Nghiên nhớ ra năm đó nhà Diêm Ưng Dương bị nổ, chỉ còn mình hắn sống sót, cả gia đình cháy thành tro. Nhan Nghiên vội vàng nói: “Chúng tôi bảo vệ anh, anh xem hiện giờ mọi người đều ở cạnh anh, Diêm Ưng Dương, nghe lời chúng tôi cùng ra ngoài đi, anh sẽ cứu bọn tôi ra ngoài, đưa bọn tôi thoát ra khỏi đây, phải không?”
Lập Hạ rất ngạc nhiên trước lời nói của Nhan Nghiên, ngược lại ánh mắt Diêm Ưng Dương lại tỉnh táo hơn nhiều, hắn nói: “Đúng vậy, tôi muốn cứu mọi người, nhất định phải cứu mọi người.” Lúc này hắn đứng dậy, kéo hai người ra ngoài.
Bên ngoài có tiếng la hét, Tư Lập Hạ kêu to: “Thang máy ở bên kia, chúng ta đi thang máy xuống thôi!”
“Không được vào thang máy!” Nhan Nghiên chỉ vào thang bên cạnh, “Bên ngoài vừa bị nổ mạnh, gây ra hoả hoạn, rất có thể thang máy cũng bốc cháy, chúng ta đi thang bộ”
Diêm Ưng Dương cũng thấy có lý, kéo cả hai xuống thang thoát hiểm. Dưới khách sạn tiếng súng không ngừng, có vẻ hiện giờ quân đội đang chiến đấu kịch liệt với phản quân. Nhan Nghiên hồi hộp, chẳng lẽ hôm nay bọn họ nhất định phải chết ở nơi này? Nhan Nghiên kéo Lập Hạ, quay đầu lại nhìn cô ta, tóc rối bù, hai bên trán đẫm mồ hôi, vài sợi tóc rũ xuống, dính vào hai bên mặt.
Tư Lập Hạ thấy Nhan Nghiên đang nhìn mình, không hiểu vì sao lại nở nụ cười với Nhan Nghiên. Điều này khiến cả hai người đều vô cùng ngạc nhiên, đại khái đây là lúc hai người hoà thuận nhất lúc sau này!
Nếu Nhan Nghiên không nhớ nhầm, đây là lần đầu tiên Tư Lập Hạ cười với mình, đúng là không dễ dàng gì. Lúc này Nhan Nghiên không còn sức phản ứng, vì cô thấy trên tầng có hai người cầm vũ khí đang đi đến. Nhan Nghiên phản ứng nhanh, ôm cổ Lập Hạ lăn xuống. Hai người ngã xuống dưới bậc thang. Diêm Ưng Dương cũng nhìn thấy mấy người ở trên, hắn bày ra tư thế đầu hàng, chậm chậm bước xuống.
Nhan Nghiên tay đặt lên miệng, cùng đứng lên với Lập Hạ, nhìn thấy nơi đặt bình cứu hoả. Lập Hạ đè lên Nhan Nghiên, vừa vặn chặn tay cô. Nhan Nghiên đưa tay sờ soạng ra sau, ngay khi những người kia vừa đến, cô cầm lấy bình cứu hoả phun vào hai người, còn Diêm Ưng Dương nhanh tay một đấm một đá đánh ngã cả hai, cướp lấy súng, không lưu tình mà bắn vào đầu mỗi người một phát.
Nhan Nghiên và Lập Hạ trợn tròn mắt, không nghĩ Diêm Ưng Dương lại giết người, tuy những người này đều là người xấu, nhưng họ cũng đều là người mà! Hai cô đều choáng váng, bị ánh mắt tàn nhẫn của Diêm Ưng Dương hù dọa.
Diêm Ưng Dương giải quyết hai người kia, đem một khẩu súng ném cho Nhan Nghiên, “Chúng ta đi nhanh lên, vừa rồi có nổ súng rất có thể sẽ có người đến.”
Súng rất nặng, thiếu chút nữa là Nhan Nghiên không cầm nổi. Khẩu súng rất nóng, Nhan Nghiên run run cầm lấy. Giờ không phải lúc để ngẩn người, Nhan Nghiên nhanh chóng đuổi theo Diêm Ưng Dương, Lập Hạ cũng chạy đến, nhưng không dám nhìn vào hắn ta, chỉ càng nắm chặt ống tay áo Nhan Nghiên.
Đúng như Diêm Ưng Dương nói, hai tiếng súng khiến hai người khác chú ý, mà tầng dưới do bị nổ mạnh nên cháy càng lớn, ở đâu cũng có ánh lửa. Nhan Nghiên vừa nắm tay Lập hạ vừa ôm súng, Diêm Ưng Dương đi trước dẫn đường. Đến khi bọn họ xuống đến tầng ba thì bị đám cháy chặn lại, đành phải đẩy cửa bước ra ngoài. Thì ra tầng ba là nhà hàng cao cấp, do bắn nhau và nổ mạnh mà giờ đã trở thành hỗn loạn.
“Thang đã bị hỏng, chúng ta đi xuống bằng cách nào?” Tư Lập Hạ bất lực chạy theo sau, bỗng thấy hình như có người đang đi đến, “Nhan Nghiên, có người, có người!”
Cô ta kêu lớn, tự nhiên phản quân cũng chú ý, ngay sau đó, một viên đạn bắn tới, Nhan Nghiên dắt Lập Hạ chạy trốn, còn Diêm Ưng Dương ở phía trước cũng nổ súng, hắn bắn rất chuẩn, cứ một phát súng là một người ngã xuống. Sau đó bên kia vang lên tiếng nổ mạnh váng trời, Diêm Ưng Dương biến sắc, quát lớn: “A a! Buông chúng ta ra!”
Nhan Nghiên biết Diêm Ưng Dương lại phát bệnh, vội đem hắn kéo sang một bên, may sao trong sảnh bị khói và ánh lửa bao phủ, không nhìn thấy rõ ràng người bên cạnh, Nhan Nghiên ra hiệu cho Tư Lập Hạ chiếu cố Diêm Ưng Dương, còn bản thân mình đi về phía trước, nép sau ghế dựa. Lập Hạ đứng ở cây cột bên cạnh, nhìn thấy có một người đang đi đến liền chỉ chỉ ngón tay ra hiệu cho Nhan Nghiên. Nhan Nghiên lập tức hiểu ra, cô ôm chặt súng, nghe thấy tiếng bước chân của người kia, khi người này đi đến cạnh ghế dựa, Nhan Nghiên chui ra, dùng hết sức mình đập vào đầu hắn. Khí lực của Nhan Nghiên cũng lớn, tên kia sờ sờ đầu, ngã xuống không kịp kêu.
May mà vừa rồi Diêm Ưng Dương đã giết chết vài người, hiện giờ phòng ăn cũng không còn nhiều người. Nhan Nghiên lại chạy về phía khác, gây chú ý cho hai người khác trong phòng, và ra hiệu cho Lập Hạ đỡ Diêm Ưng Dương trốn sang bên kia. Tư Lập Hạ rất lo lắng cho Nhan Nghiên, nhìn lại Diêm Ưng Dương, sau đó thở dài vì sao người này đến thời điểm quan trọng lại mất hết sức lực.
Nhan Nghiên biết lần này có hai người đi đến, cô tựa vào cạnh ghế, hai người đi từng bước vào phòng, trong phòng có một chiếc đèn chùm treo cao. Nhan Nghiên ngưng thần, nín thở, chĩa súng lên trên. Cô chưa nổ súng, thậm chí không biết khẩu súng này có thể bắn được không, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần. Hai tên kia bước vào trong, Nhan Nghiên nổ súng, chỉ nghe pằng một tiếng, hai người nhìn bốn phía, không nhìn thấy đèn chùm trên đỉnh đầu rơi xuống, vừa vặn nện xuống đầu cả hai.
Diêm Ưng Dương bị kích thích co rúm lại, Nhan Nghiên hô lớn một tiếng, chỉ có thể nói cô may mắn, bắn một phát là trúng. Cô vội chạy đến chỗ Tư Lập Hạ, Lập Hạ xúc động ôm lấy cô: “Nhan Nghiên cô thật sự quá thần kỳ, quá tuyệt vời.”
Nhan Nghiên hoảng sợ, đẩy Lập Hạ ra, đây là lần đầu tiên cô ta khen ngợi Nhan Nghiên: “Tôi thấy bên kia có cánh cửa nhỏ, không có ánh lửa, có lẽ cầu thang bên đó không cháy, chúng ta phải tranh thủ thời gian thoát ra ngoài thôi.”
Vẻ mặt Diêm Ưng Dương hoảng sợ, ngơ ngác nhìn Nhan Nghiên, Nhan Nghiên vỗ vỗ mặt hắn: “Ưng Dương ngoan, không sao nữa rồi, chúng ta cùng xuống nào!”
Diêm Ưng Dương gật đầu, bọn họ xuyên qua đám lửa, đúng như Nhan Nghiên nói, cầu thang bên kia còn chưa cháy, ba người đi thẳng xuống tầng một. Tại đây phản quân đang bắn nhau với quân đội. Bọn họ phải nép ở đầu cầu thang không dám ra ngoài, phản quân đang giữ một số con tin, Nhan Nghiên thấy trong số đó có vài người của mình.
Nhan Nghiên giữ chặt Tư Lập Hạ, lát sau thủ lĩnh phản quân bắt đầu đàm phán với quân đội, Nhan Nghiên chỉ nghe thấy tiếng chứ không hiểu, nín thở chờ đợi kết quả. Chỉ lát sau, cô nhìn thấy vài người mặc đồ đen lẻn vào sau phản quân. Không biết lấy dũng khí từ đâu, Nhan Nghiên chui từ sau vách cửa sổ ra, đem họng súng ngắm thẳng vào đầu tên thủ lĩnh. Cô nghĩ, nếu giải quyết được tên đó, tất cả những tên còn lại cũng sẽ được giải quyết. Lập Hạ thấy Nhan Nghiên cầm súng lên, dùng khẩu hình nói: “Cô điên rồi à?”
Nhan Nghiên cũng thấy mình điên rồi, cô chưa bao giờ giết người, khi ở trên lầu, cũng chưa giết chết những người kia.
Hiện giờ phải giết người, tay cô run rẩy, chỉ nghe pằng một tiếng, thủ lĩnh phản đối quân hét lên rồi ngã gúc, còn những người cảnh sát mặc đồ đen vô cùng nhanh nhẹn rơi xuống những kẻ khác. Nhan Nghiên vừa quay đầu, liền thấy Diêm Ưng Dương bỏ súng xuống, hiển nhiên người vừa mới nổ súng chính là hắn ta. Diêm Ưng Dương cười với Nhan Nghiên: “Tôi bắn không tệ chứ?”
Nhan Nghiên trợn tròn mắt, lúc này cô không phân biệt nổi Diêm Ưng Dương đang tỉnh táo hay ngu ngốc! Dù sao cũng không còn quan trọng, tất cả phản quân bên ngoài đều bỏ súng đầu hàng, con tin cũng được thả ra, còn ba người bọn họ đương nhiên cũng có thể rời khỏi đây!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]