Chương trước
Chương sau
Ads • Chương 117: Mượn sức

Tử Hằng rất ngạc nhiên ngồi phía trước tiểu Nghiên cùng cái chú xa lạ kia. Gần đây tiểu Nghiên rất được hoan nghênh nha! Như thế nào lại có nhiều người mời mẹ ăn cơm vậy. Nhưng ánh mắt chú này là lạ, ông ta như vậy không phải là thích!

Diêm Ưng Dương đặt chỗ ở một nhà hàng Trung Quốc xa hoa, hắn là người nổi tiếng, có người chuyên trách đưa đón đi lên, không cần đi qua sảnh lớn mà trực tiếp tới phòng. Nhan Nghiên nắm tay Tử Hằng đi phía sau cho đến khi tới phòng.

“Tôi đã gọi một chút đồ ăn, Nhan tiểu thư nhìn lại thực đơn xem có cần bổ sung thêm chút gì không.” Diêm Ưng Dương cầm thực đơn đưa cho cô nói.

Nhan Nghiên không nhận, nhưng thản nhiên cười nói: “Nếu Diêm đạo diễn đã chọn, tôi với Tử Hằng cũng không chọn nữa, ăn cái gì cũng được.”

Diêm Ưng Dương không có miễn cưỡng, cười cười: “Kỳ thật tôi đã biết Nhan tiểu thư từ lâu! Ừm, chúng ta xưng hô tiểu thư Diêm đạo diễn như vậy thuật đúng là không được tự nhiên, như vậy đi! Cô gọi tôi Yan, tôi gọi cô là Nhan Nghiên, cô không ngại chứ!”

“Đâu có? Yan!” Diêm Ưng Dương nói đã biết cô từ lâu, cô không hề cảm thấy lạ. Tư Kình Vũ là học trưởng của hắn, mà cô từng cùng Lập Hạ đi tìm Tư Kình Vũ hai lần. Nhưng Nhan Nghiên đối với hắn một chút ấn tượng cũng không có, Diêm Ưng Dương lại từng chỉnh hình, cảm thấy xa lạ cũng là điều bình thường, kỳ thật cô đối với hình dạng trước kia của Diêm Ưng Dương cũng không nhớ rõ.

“Vừa rồi khi đi vào, nhìn thấy bên kia có khi chơi trò chơi cho trẻ em, Tử Hằng, con qua đó chơi một lát, được không?” Nhan Nghiên biết Diêm Ưng Dương có việc muốn nói, liền nói với đứa con.

Tử Hằng nhìn mẹ gật gật đầu. Còn Diềm Ưng Dương gọi phục vụ tới dẫn Nhan Tử Hằng đi ra ngoài, cũng dặn dò nhân viên trông coi tốt Tử Hằng.

“Tiểu Nghiên, con đi nha! Chốc nữa mẹ lại đón con nha!” Tử Hằng vẫn rất hiểu chuyện, nhưng mỗi lần Nhan Nghiên cùng người khác đàm luận, nó đều phải rời đi, kỳ thật nó đều hiểu.

Nhan Nghiên đưa Tử Hằng tới cửa, xem Tử Hằng vào khu trò chơi xong mới yên tâm đi vào ngồi xuống. Cô không thích vòng vo, vì thế nói: “Yan, anh tìm tôi không phải đơn giản chỉ vì mời chúng tôi ăn cơm đi! Có chuyện gì, mời nói thẳng!”

“Nhan Nghiên, tha lỗi tôi đã điều tra về cô, năm đó cô chịu đau khổ tôi cũng biết, mắt của Văn Vi là của cô, có phải hay không?”

Diêm Ưng Dương rót đồ uống cho cô, nhìn vào mắt cô nói, “Mà lúc này đây cô về nước, vì cái gì, tôi cũng có thể đoán được.”

“Cho nên thì sao?” Nhan Nghiên đột nhiên cũng hiểu được, lại một người nữa tới tìm đồng minh. Cô là người hợp tác tốt sao? Vì sao tất cả mọi người thích tìm tới cô!

“Tôi nghĩ cô đã hiểu ý tứ của tôi!” Diêm Ưng Vương vẻ mặt như không thấu hiểu, “Nhan Nghiên, cô không phải trở về để trả thù Tư Kình Vũ sao? Mà tôi, với cô cùng một mục tiêu, có lẽ chúng ta có thể hợp tác một chút.”

“Chỉ e rằng đây là suy nghĩ của anh thôi!” Nhan Nghiên thản nhiên cười, “Tôi đối với việc hợp tác với anh không một chút hứng thú, tôi muốn làm chuyện gì không can hệ đến anh! Mỗi người làm mỗi mục đích, không phải càng tốt sao?”

Diêm Ưng Dương không nghĩ tới Nhan Nghiên sẽ lại cự tuyệt trực tiếp như vậy, hoặc là nói hắn căn bản không có chuẩn bị sẽ bị Nhan Nghiên cự tuyệt. Cơ hội tốt như vậy, gặp người khác, không phải đã đều đồng ý sao? Hắn nhìn cô, ánh mắt đầy kinh ngạc, sau đó hứng thú hỏi: “Có thể nói cho tôi biết, tại sao không? Tin tưởng tôi, tôi so với Vệ Tề Hàn là sự giúp đỡ tốt hơn nhiều.”

“Tôi đương nhiên biết, anh đương nhiên không chỉ là một đạo diễn nổi tiếng đơn giản như vậy. Trải qua đêm qua, tôi càng thêm tin chắc, Diêm đạo diễn là một nhân vật rất lợi hại.!” Trong đầu Nhan Nghiên hiện lên một ý niệm, “Tôi nghĩ hôm nay báo chí đưa tin, cũng có liên quan với anh Yan đi!”.

“Cô đã biết tôi sẽ là một sự giúp đỡ tốt, vì sao muốn cự tuyệt?” Diêm Ưng Dương cũng không phủ nhận, sự tình đã phát sinh, tranh chấp có phải hắn làm hay không, dĩ nhiên không quan trọng. Hắn thầm nghĩ kéo Nhan Nghiên về phía mình.

“Đúng vậy, anh sẽ là một sự giúp đỡ tốt!”. Nhan Nghiên cười nói, “Nhưng đồng thời, tôi cũng sẽ là một quân cờ không tồi, không phải sao? Nói thật, tôi đối với chuyện làm quân cờ của người khác không một chút hứng thú.”

Diêm Ưng Dương không thể không nhìn Nhan Nghiên với cặp mắt khác xưa, cô có trí tuệ, cũng thực thông minh, lại càng không vì báo thù mà mù quáng. Hắn lại nở nụ cười: “Đồ ăn lên rồi, tôi nghĩ cô cũng đói bụng, chúng ta ăn cơm đi!”

Nhan Nghiên nghĩ rằng chuyện cần nói với hắn đã nói xong rồi, cô nói: “Tôi đi bế con tôi lại đây!” Nhan Nghiên đến khu trò chơi trẻ em gọi Tử Hằng, lại gặp Tư Kình Vũ ở đầu đường.

“Ba!” Tử Hằng tránh Nhan Nghiên, vui vẻ chạy đến, “Ba, sao ba cũng tới đây? Bên trong có một chú mời con và mẹ Nghiên ăn cơm, ba có muốn đi cùng không!”

“Không cần, Hằng Hằng, mẹ con và chú kia đang nói chuyện, con cùng ba đi ăn được không?” Tư Kình Vũ ôm lấy Tử Hằng, vẻ mặt dịu dàng.

Nhan Nghiên kiềm chế cảm xúc, Tư Kình Vũ tuyệt đối là theo dõi đến đây. Cô nhìn thấy đứa con nghi hoặc nhìn mình, cười nói: “Tử Hằng, con cùng ba ăn cơm đi! Không được biếng ăn nha! Ăn xong rồi cùng ba trở về!”

Tư Kình Vũ ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, cái gì cũng không nói, ôm Tử Hằng xoay người bước đi.

Mà phía sau, Diêm Ưng Dương mở cửa phòng: “Tư tổng đã tới? Hắn vì sao lại không vào? Đúng lúc cùng nhau dùng bữa cơm.”

Nhan Nghiên đi vào, ánh mắt màu lam nhìn hắn: “Yan, tôi có chút rất ngạc nhiên, Tư Kình Vũ không phải là người dễ đối phó, mà anh hiện tại đang đại diện cho Tư gia. Anh nhanh như vậy nói cho Tư Kình Vũ mục đích của anh, không lo lắng hắn trước tiên đối phó anh sao?”

Diêm Ưng Dương khóe miệng cười, ý vị sâu xa: “Nếu Tư Kình Vũ sẽ đối phó tôi, không phải đã sớm bắt đầu rồi sao! Nếu tôi thật sự kiêng kị Tư Kình Vũ, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bắt đầu.”

Nhan Nghiên vẫn là không rõ, Diêm Ưng Dương là có ý gì, hắn giống như tuyệt không sợ Tư gia!

“Đồ ăn đã mang lên, chúng ta dùng cơm đi!” Diêm Ưng Dương cười nói với cô.

Nhan Nghiên đột nhiên cảm thấy ánh mắt Diêm Ưng Dương rất là chướng mắt, đáng sợ, người đàn ông này thật không đơn giản. Cô đột nhiên cảm giác, những việc trước đó cô đã làm, chẳng qua đều là đánh đấm cỏn con. Hiện tại, mới thật sự là bắt đầu.

“Tôi còn tưởng rằng, hôm nay Văn Vi cũng sẽ đến đây với anh cùng nhau dùng cơm!” Nhan Nghiên ngồi xuống, cũng không vội mà động đũa, cười cười nói.

“Cô rất ngạc nhiên trước quan hệ của tôi với Văn Vi?” Diêm Ưng Dương cho cô chén canh, “Như vậy đi, chỉ cần cô đáp ứng tôi, trở thành đồng bọn hợp tác của tôi, chuyện của tôi đương nhiên sẽ không keo kiệt nói cho cô nghe tất cả.”

“Tôi thật sự quan trọng như vậy? Cho nên anh nghĩ hết biện pháp muốn tôi theo hợp tác!” Nhan Nghiên không uống canh, thờ ơ nói.

“Mỗi người đều có giá trị riêng, mà cô có giá trị lớn nhất chính là cô đối với Tư Kình Vũ rất quan trọng. Tư Kình Vũ bây giờ là nhân vật trung tâm của Tư gia, chỉ cần đánh ngã Tư Kình Vũ trước, mới có thể chân chính đối phó Tư gia.” Diêm Ưng Dương không chút nào che giấu mục đích của chính mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.