Chương trước
Chương sau
“Lên xe đi!” Tư Kình Vũ nhẹ nhàng thở phào, mở cửa xe ý bảo bọn họ lên xe.

Nhan Nghiên dặn dò dì Tống, sau đó ôm Tử Hằng ngồi lên ghế sau. Tư KìnhVũ có chút bất mãn với chỗ ngồi của Nhan Nghiên, nhưng cũng không nói gì cả. Hắn đường đường là đại tổng tài của Thao Thiết, lại làm lái xe chohai mẹ con bọn họ. Nhan Nghiên vô thức nở nụ cười, một chút áy náy cũngkhông có.

“Chú à, tại sao chú lại phải mời hai mẹ con cháu ăn cơm?” Tử Hằng ngồixuống, rồi lại nhịn không được mà đứng thẳng dậy, hai tay vịn lên ghếtrước, “Chú muốn xin lỗi tiểu Nghiên phải không?”

Tư Kình Vũ nhíu mày, hắn biết rõ ý của Tử Hằng là gì. Lần trước đi ăn ởnhà hàng Pháp kết quả không vui vẻ gì, mà hai mẹ con Nhan Nghiên đều bịuỷ khuất. Hắn không khỏi nhớ lại Lập Hạ đã mắng Tử Hằng như thế nào, bất giác siết chặt tay lái.

Nhan Nghiên đương nhiên không hy vọng Tư Kình Vũ sẽ xin lỗi mình, cô chú ý đỡ Tử Hằng, nói: “Được rồi, Hằng Hằng, con ngoan, ngồi xuống đi”

“Chú, chú vẫn chưa trả lời cháu”, Tử Hằng không từ bỏ câu hỏi, dường như đối với cậu, đây là một vấn đề vô cùng quan trọng.

Tử Hằng rất quan tâm đến Nhan Nghiên, Tư Kình Vũ lại một lần nữa ý thứcđược một cách sâu sắc, nếu hắn muốn gần gũi với Tử Hằng, nhất định phảicó quan hệ tốt đẹp với Nhan Nghiên. Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, nói:“Đúng vậy, chú đến xin lỗi hai mẹ con, Tử Hằng, cháu có đồng ý tha lỗicho chú không?”

Tử Hằng nhìn hắn, sau đó lại nhìn Nhan Nghiên, rồi hỏi cô: “Tiểu Nghiên, chúng ta có thể tha lỗi cho chú ấy không?”

Nhan Nghiên không nghĩ rằng Tư Kình Vũ sẽ nói lời xin lỗi, hắn rõ ràngvì Tử Hằng mới làm được chuyện này. Trong lòng cô căng thẳng, hắn vôcùng muốn lấy lòng Tử Hằng. Nhan Nghiên xoa xoa đầu Tử Hằng, nói: “Mẹ sẽ nghe lời con, con không nhớ sao? Mọi chuyện trong nhà, tiểu Nghiên đềunghe theo con.”

Tử Hằng nghe mẹ nói vậy, lập tức quay ra hỏi Tư Kình Vũ: “Từ giờ về sau chú còn ức hiếp mẹ cháu nữa không?”

Tư Kình Vũ lập tức nói: “Đương nhiên là không rồi, hơn nữa chú sẽ chămsóc tốt cả hai mẹ con. Tử Hằng, cháu có muốn làm bạn với chú không?”

Tử Hằng do dự trong chốc lát, giống như vừa thận trọng vừa lo lắng, cậunói: “Vậy được, cháu tạm thời tha cho chú, nếu chú lại bắt nạt tiểuNghiên, cháu sẽ không bao giờ tha thứ, không bao giờ để ý đến chú nữa”

Tư Kình Vũ hoài nghi không biết Nhan Nghiên có phải cố tình dạy con nhưvậy không, nhưng cũng không thể trách cô được. Hắn nói: “Một lời đãđịnh!”

“Một lời đã định.” Vừa nói xong, tâm tình của Tử Hằng tốt lên nhiều. TưKình Vũ đưa hai mẹ con đến khách sạn xa hoa ăn sáng, khẩu vị của Tử Hằng rất tốt, ăn hết ba chiếc bánh bao, một bát cháo lớn.

Sau khi đưa Tử Hằng vào nhà trẻ, Tư Kình Vũ mở cửa trước, ý bảo NhanNghiên ngồi vào. Nhan Nghiên có vài phần ngại ngùng, đương nhiên cô biết rõ mục đích của hắn, liền ngồi xuống.

“Em đã nghĩ chưa?” Sau khi khởi động xe, Tư Kình Vũ tỉnh bơ hỏi Nhan Nghiên.

“Em còn có sự lựa chọn sao?” Nhan Nghiên có vài phần thất vọng, cô biếtrõ hôm qua Tư Kình Vũ đã về nhà cũ, tra ra rõ ràng chuyện năm đó. Cho dù hắn không hối hận vì năm đó làm vậy với cô, nhưng không khỏi có vàiphần xấu hổ. Đương nhiên, đối với người Tư gia, tất cả các loại tình cảm bình thường đều không hề thích hợp với bọn họ.

Tư Kình Vũ nghe được câu trả lời của Nhan Nghiên, lập tức nghiêng taylái, tấp xe vào lề đường. Hắn dùng một tay kéo cô vào lòng, cắn cắn lênvành tai mũm mĩm của Nhan Nghiên: “Nói thật, câu trả lời hiện tại của em không ngoài dự đoán của tôi, có điều tôi vẫn cho rằng em sẽ do dự thêmvài ngày nữa”

“Tại sao em phải do dự nữa?” Người Nhan Nghiên có chút run rẩy, rồi lạicười nói, “Chẳng lẽ Tư tổng đã quên, em đã nói ngay từ đầu, em đến đểcâu dẫn anh, giờ em lại vừa vặn được như ý muốn, em không nghĩ ra lý dogì để cự tuyệt. Có điều, Tư tổng lại càng phải cẩn thận, anh biết em có ý đồ không tốt, còn muốn giữ em bên cạnh, không sợ em là một quả bom hẹngiờ sao?”

Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên, trông cô rất vui vẻ, dường như hắn có hànhđộng thân mật với nàng lại là rất tự nhiên, không chút nào bị ảnh hưởng. Tư Kình Vũ có phần nôn nóng: “Yên tâm, trước khi em chưa có phát nổ,anh sẽ phá hủy em trước.”

Nhan Nghiên bật cười, dùng tay kéo cà vạt của hắn “Ai huỷ hoại ai, bâygiờ vẫn chưa biết, nhưng em nghĩ, trò chơi này sẽ chơi rất vui”

Tư Kình Vũ rất không thích Nhan Nghiên như vậy, hắn đối với cô có vàiphần áy náy, nhưng hắn không muốn biểu hiện ra ngoài. Tất cả những lúcđứng trước mặt Tư Kình Vũ, Nhan Nghiên đều quá sức kiên cường, cũngkhông có ý định che giấu mưu đồ của mình, làm cho hắn không thể nàobuông lỏng thái độ, áy náy cũng bị mạnh mẽ đè nén xuống.

“Nhưng Tư tổng, em cũng có một điều kiện” Nhan Nghiên buông hắn ra nhưng tay vẫn để trước ngực Tư Kình Vũ, “Anh muốn tiếp cận với Tử Hằng, emkhông cản được. Anh là cha Tử Hằng, tình cảm cha con em sẽ không canthiệp. Nhưng em có một điều kiện, từ giờ về sau dù có xảy ra chuyện gìcũng không được kéo Hằng Hằng vào. Nó chỉ là một đứa trẻ, cũng cần cómột người cha thương yêu mình, anh không nên làm tổn thương nó.”

“Tử Hằng là con tôi, tôi đương nhiên sẽ không để nó tổn thương” Tư KìnhVũ nhíu mày, “Có điều, Nhan Nghiên, em định bao giờ mới để Tử Hằng gọitôi là cha?”

“Tư tổng không có gì không làm được, chẳng lẽ muốn con nhận cha cũngkhông làm nổi sao?” Nhan Nghiên cười gian, “Còn một việc, xin Tư tổngkhông cần công bố quan hệ giữa anh và Tử Hằng, em không muốn để con gặprắc rối, hơn nữa, đối với anh cũng không phải là chuyện tốt”

“Được, tôi đáp ứng với em, tạm thời thân phận của Tử Hằng sẽ được giữ bí mật”. Nếu công bố thân phận của Tử Hằng, người đầu tiên hắn phải giảithích chính là Văn Vi. Văn Vi, nghĩ đến cái tên này, trong lòng hắn cóchút đau đớn. Hắn đưa mắt nhìn Nhan Nghiên, trước kia hắn vẫn cho rằngmình luôn chiếm ưu thế, hiện tại mới biết mình hoàn toàn không chiếm nổi tiện nghi của nữ nhân này. Tư Kình Vũ có phần ảo nảo, một tay nâng cằmNhan Nghiên, hôn lên môi cô.

Cái miệng nhỏ nhắn này, mỗi lời nói đều có thể làm hắn tức chết, nhưnghôn lên lại có hương vị ngọt ngào mềm mại. Tư Kình Vũ vô thức hôn càngsâu hơn, bàn tay đưa đến ngực cô, vuốt ve chơi đùa.

Nhan Nghiên bắt lấy tay hắn, vất vả lắm mới thoát khỏi môi Tư Kình Vũ,thở nhẹ: “Tư tổng, đang ở trên xe, lát nữa chúng ta còn phải đi làm”

Tư Kình Vũ dường như tuyệt đối không để ý, bàn tay cách lớp áo sơ mi của cô mà bóp một cái, còn cắn môi dưới của cô.

“Em có thể đến văn phòng câu dẫn tôi, còn sợ ở trong xe à?”

“Hoá ra Tư tổng là người thích biểu diễn thân mật ở nơi công cộng” Gò má Nhan Nghiên hơi nóng lên, đột nhiên, cô kinh hãi quay đầu nhìn ra bênngoài. Bên đường có nhiều người qua lại, nhưng không có ai chú ý đến họ. Chỉ là, vì sao cô lại có cảm giác có người đang nhìn trộm, thậm chí còn đang chụp ảnh bọn họ!

“Hình như có người đang chụp ảnh chúng ta” Nhan Nghiên tránh né hắn,ngồi lại về chỗ cũ, nhìn đồng hồ, đã chín rưỡi, “Tư tổng, em đã muộn mất nửa tiếng rồi”.

Tư Kình Vũ cũng đưa mắt nhìn ra ngoài, không có ai. Sau khi thấy thờigian đúng là không còn sớm, hắn lại khởi động xe hơi. Khi đang đi vàođường chính, hắn nhìn qua kính chiếu hậu, dường như thấy một cái bónghiện ra rồi né đi. Mắt Tư Kình Vũ hơi nheo lại, khi hắn đã đi vào đườngchính, nhìn vào kính chiếu hậu thì đã không còn thấy gì cả!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.