“Tử Hằng, Nhan Tử Hằng!”, Nhan Nghiên cố duy trì vẻ mặt trấn tĩnh, cô sẽ có cách đối phó với người đàn bà này.
“Nhan Tử Hằng, kết quả học tập tốt, cũng rất thông minh, cô dạy con thật giỏi” Tống Ngọc San lôi hồ sơ trong túi ra.
Bà ta nhìn ảnh Tử Hằng, “Tính tuổi, Tử Hằng chắc hẳn là con của Tư gia đi!”
Nhan Nghiên cười “Bác Tống muốn hỏi bố đứa trẻ này là con trai hay là chồng bác phải không? Nhưng mà phải nói rằng đứa bé này không có liên quan gì với Tư gia cả, nó là con của cháu.”
“Thật ra là con trai hay chồng, ta cũng biết rõ ràng.” Tống Ngọc San lôi tài liệu ra “Năm đó đại khái cô cũng chưa kịp cùng Tư Thành Đống phát sinh quan hệ, đứa bé này là của Kình Vũ”
Tống Ngọc San đúng là rất khôn khéo, sự kiện kia có thể bà ta không tra được rõ ràng nhưng bà ta lại có chút tinh tường. Ngoại trừ sự kiện kia, cô chưa từng đi gặp Tư Thành Đống. Tuy trong lòng có sốt ruột, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Bác Tống làm nhiều chuyện như vậy, muốn xác nhận Tử Hằng là con của Tư Kình Vũ đề làm gì đây? Chẳng lẽ bác Tống muốn để Tử Hằng nhận tổ quy tông sao?”
Tống Ngọc San đầu tiên cứng đờ, nhưng sau đó lại cười: “Nhan Nghiên, cô thật sự thay đổi, cũng thông minh hơn không ít. Ta đến tìm, là muốn nói, dù cô có làm gì Tư gia, Kình Vũ vĩnh viễn không phải là người cô có thể đụng vào. Hiện tại nó đã đính hôn, không lâu nữa sẽ kết hôn. Nhan Tử Hằng dù phải hay không phải con cháu của Tư gia, đều không có khả năng thay đổi sự thật này.”
“Bác Tống suy nghĩ quá nhiều rồi”, Nhan Nghiên cười nói, “Vừa rồi cháu đã nói, Tử Hằng là con cháu, mang họ Nhan, hơn nữa còn vĩnh viễn mang họ Nhan, đối với Tư gia một chút quan hệ cũng không có.”
“Vậy là tốt, hãy nhớ kỹ những điều cô đã nói hôm nay.” Tống Ngọc San cất tập hồ sơ vào túi, “Ta giao cho cô số hồ sơ này, là người thông minh, cô nên biết Kình Vũ sẽ vĩnh viễn không biết được nội dung hồ sơ trong túi này.”
“Cháu không thể hứa, chỉ có thể làm hết sức mình.” Nhan Nghiên chớp mắt “Nói thật, bác Tống, hôm nay cháu có hơi thất vọng.”
Tống Ngọc San khó hiểu nhìn cô
“Cháu nghĩ bác sẽ nói y hệt như năm đó, trong lòng cháu còn có vài phần không yên. Bác Tống, bác đã thay đổi, không còn khí phách hồi đó nữa.” Nhan Nghiên cầm túi hồ sơ cười, “Không còn sớm nữa, chi bằng bác Tống đưa cháu về đi, cháu còn phải đi làm”
Tống Ngọc San vẻ mặt tức giận nhưng lại nở nụ cười “Cô nói rất đúng, ta đã già rồi” , sau đó bà ta bảo lái xe quay lại toà nhà Thao Thiết, còn nói thêm, “Nhan Nghiên, trận đùa giỡn hôm qua, cô đạo diễn không tệ. Cô thật sự lợi hại hơn mẹ cô rất nhiều”
“Bác Tống chắc hẳn cũng đã cố gắng diễn thật tốt!”,Nhan Nghiên tuyệt không giấu giếm, “So với mẹ, cháu thật sự lợi hại hơn nhiều đúng không? Đương nhiên cháu nhất định phải như vậy, nếu không, làm sao giúp cha mẹ cháu đòi lại món nợ đây?”
Biểu cảm của Tống Ngọc San bắt đầu rạn nứt, trong ánh mắt thậm chí còn có vài phần kinh hoảng. Bà ta không hiểu ý Nhan Nghiên, chẳng lẽ cô đã biết được điều gì? Những chuyện kia năm đó bà ta đã xoá hết mọi dấu vết, không thể nào tra ra được nữa. Nhan Nghiên cố gắng giả bộ vui vẻ, đến khi xe dừng lại “ Đi làm thôi!”
Nhan Nghiên chăm chú nhìn nét mặt bà ta, cảm thấy vô cùng thoả mãn. Cô bước xuống xe, khoát tay áo.
Vừa bước xuống, đã thấy Tư Lập Hạ đang chờ trước cửa. Nhan Nghiên thở dài, Tư gia quả thật hết người này đến người khác. Bất quá cô vẫn có thể tươi cười đi tới: “Tư đại tiểu thư không phải vẫn ở đây đợi tôi chứ!”
“Chúng ta qua bên kia!” Lập Hạ nói xong liền bước về phía quán cà phê bên cạnh.
Lại là ở quán cà phê, tất cả mọi người phải chăng đều thích tiếp chuyện ở quán cà phê!
Nhan Nghiên theo Lập Hạ bước vào, tìm chỗ ngồi yên tĩnh, hiện tại đang trong giờ làm việc cho nên cũng không đông người cho lắm.
Hai người gọi cà phê, Tư Lập Hạ là người cực kỳ thiếu kiên nhẫn, cà phê vừa được bưng lên cô ta đã hỏi ngay: “Mẹ tôi vừa nói gì với cô?”
Nhan Nghiên trong tay đang cầm túi hồ sơ, cười nhạt “Tư đại tiểu thư, lời này cô hỏi mẹ mình hẳn là nhanh hơn hỏi tôi chứ”
“Nhan Nghiên, cô có biết nụ cười của mình hiện tại rất chướng mắt không” Tư Lập Hạ biểu tình cực không tốt, bắt đầu từ hôm qua, tâm tình cô ta cực xấu, không có chỗ phát tiết.
“Vậy thật ngại quá, làm bẩn mắt đại tiểu thư rồi”, Nhan Nghiên vẫn cười “Có chuyện gì mời đại tiểu thư nói thẳng đi nha!”
“Cô có phải đã sớm biết ba tôi có quan hệ với Vương Đồng đúng không! Cô biết ba tôi hẹn hò với Vương Đồng, liền cố ý để tôi đưa mẹ tôi đi lấy thắt lưng, bắt quả tang bọn họ”, Lập Hạ không hỏi, mà khẳng định.
“Tư đại tiểu thư có phải đánh giá tôi rất cao không, tôi nhớ hôm qua cô đã nói Tư chủ tịch và Tư phu nhân muốn đi gặp bạn cũ, làm sao tôi biết được Tư chủ tịch lại hẹn hò với Vương Đồng đây?” Nhan Nghiên uống cà phê, vừa cười vừa phản bác.
Tư Lập Hạ nhất thời nghẹn lời, Nhan Nghiên nói cũng có lý, cô ta không có khả năng biết trước, chỉ là chuyện hôm trước quá quái dị, mà Nhan Nghiên biểu lộ như đã biết rõ mọi chuyện. Muốn cô tin tưởng ngày hôm qua không có vấn đề gì, cô cũng không tin được.
“Đại tiểu thư, đã muộn rồi tôi phải về đi làm, đại tiểu thư cô không cần đi làm cũng sẽ có cơm ăn, còn tôi nếu không quay về làm việc, chỉ sợ phải ăn chính mình mất.” Nhan Nghiên nói xong liền đứng dậy.
“Cô đang cầm cái gì?”, Tư Lập Hạ chú ý đến túi hồ sơ Nhan Nghiên vẫn cầm trong tay, “Mẹ tôi đưa cho cô phải không? Là cái gì?”, trước khi cô lên xe cũng không cầm theo vật này.
“Thứ này chỉ sợ không thể để cô xem được”, Nhan Nghiên thấy cô ta muốn giật lấy, liền nhanh nhẹn bước đi. Phía trước một phục vụ đang mang chén đĩa đi ngược chiều, Nhan Nghiên nghiêng người trong chớp mắt, người phục vụ không ngờ có người đụng vào, tay mềm nhũn, cả cốc cà phê đổ lên người Tư Lập Hạ ở phía sau.
Lập Hạ cả người chật vật, ánh mắt bốc lửa: “Nhan Nghiên, cô muốn chết phải không?”
“Thật ngại quá, thực xin lỗi, xin lỗi!”, người phục vụ biết mình đã gây ra hoạ lớn, vội vàng xin lỗi không ngừng.
Nhan Nghiên quay đầu lại, trấn an người phục vụ, lại nhìn đến từng giọt cà phê đang nhỏ xuống trên tóc Tư Lập Hạ, cô cười nói: “Thật ngại quá, là tôi quá bất cẩn, có điều hôm qua cô cũng không chú ý một lần, hôm nay tôi cũng không chú ý một lần, coi như hai chúng ta hoà nhau”. Nói xong, Nhan Nghiên cũng không quay đầu lại mà bước đi luôn.
“Nhan Nghiên, con nhỏ chết tiệt” Tư Lập Hạ ở đằng sau phẫn nộ gọi cô, ngay sau đó chủ quán vội vàng chạy đến đưa giấy cho cô ta. Lập Hạ toàn thân chật vật, cũng không muốn đuổi theo, chỉ đành trơ mắt nhìn cô rời đi.
Nhan Nghiên thở dài, lại gặp Vương Đồng trước cửa thang máy. Thực đau đầu, mấy người đàn bà này đã nói xong chưa? Hết người này đến người khác đều để mắt đến cô.
Vương Đồng bước đến, cô ta vừa nhận vị trí nhân sự, đã bắt đầu quan tâm đến các mối quan hệ trong nội bộ công ty. Kỳ thực, việc này còn tốt hơn nhiều so với mong muốn của cô, chỉ là còn chưa quên gặp lại đầu sỏ gây ra việc này. Thấy Nhan Nghiên đi đến, cô ta đứng đó rất lâu đã nhìn thấy hết mọi chuyện phát sinh trong quán cà phê, cười cười: “Rất đặc sắc!”
Từ sáng sớm đã ứng phó với hai người đàn bà, thật sự không còn sức để đối phó thêm người thứ ba nữa, nhưng hiển nhiên người trước mặt sẽ không dễ dàng buông tha mình.
Cô bóp trán: “Sắc mặt cô không tốt lắm, đêm qua ngủ không ngon à?”.Nhan Nghiên bấm thang máy, bước vào.
“Nhờ phúc của cô!” Vương Đồng cũng nhìn thấy tập hồ sơ trong tay cô “Để tôi đoán cô vừa gặp ai? Tống Ngọc San?”
“Vương Đồng, cô thật thông minh hơn người”. Nhan Nghiên bấm thang máy tầng 24, nhưng Vương Đồng lại bấm tầng trên cùng, thang máy liền đi thẳng. Nhan Nghiên cũng không giận, Vương Đồng đã đợi cô ở đây, không nói rõ ràng sẽ không bỏ qua.
“Để tôi đoán tiếp, có lien quan tới con trai bảo bối của cô.” Vương Đồng tiếp tục nói.
Nhan Nghiên nở nụ cười: “Cô đúng là con giun trong bụng Tống Ngọc San”
“Tin tôi đi, con trai cô tuyệt đối là tâm bệnh của Tống Ngọc San. Bà ta sẽ không cho cô bất cứ cơ hội nào để tiếp cận Tư Kình Vũ, con cô chính là qua bom hẹn giờ đối với bà ta”. Vương Đồng ngẩng đầu, nhìn con số đỏ vẫn tiếp tục nhảy lên, “Nhan Nghiên, sau nhiều năm như vậy, cô vẫn cần phải lo lắng tới sự sống sót của mình.”
“Nếu Tống Ngọc San hiện tại giống Tống Ngọc San năm đó, có lẽ tôi còn sợ”, Nhan Nghiên không chút e ngại “Vương Đồng, người nên lo lắng không phải là tôi mà là cô. Sau đêm qua, không chỉ Tống Ngọc San, mà cả anh em Tư gia đều coi cô là cái đinh trong mắt.”
Nhắc đến đêm qua, nụ cười của Vương Đồng đã không còn bình tĩnh. Cô ta quay đầu nhìn: “Nhan Nghiên, tôi không ngạc nhiên vì sao cô biết quan hệ của tôi với Tư Thành Đống, chỉ là, làm sao cô biết được chuyện kia?”
“Cô có quan hệ với Trương Dư Hàng phải không?” Nhan Nghiên trả lời “Vương Đồng, tôi nghĩ cô cũng đoán được tôi muốn gì. Tôi có thể đứng ở vị trí này, đứng ở trước mặt Tư gia, thì nhất định đã chuẩn bị vẹn toàn.”
Lúc này, thang máy đột nhiên mở cửa, có người bước vào. Nhìn thấy hai cô gái liền cười cười chào hỏi. Lát sau, người vừa đến bước ra ngoài, người khác bước vào, nhiều người ra vào tấp nấp khiến cả hai chỉ có thể một mực trầm mặc!
Đến tầng cao nhất, có một gian nhỏ và bàn để nhân viên rảnh rỗi đi lên ngồi nói chuyện phiếm. Vương Đồng ngồi xuống trước, chờ Nhan Nghiên ngồi sau, nói “Nhan Nghiên, cô có nghĩ thật ra chúng ta có chung một mục tiêu không.”
Nhan Nghiên bật cười, cô vốn nghĩ rằng Vương Đồng đến tìm mình để tính sổ, nào ngờ cô ta lại muốn kết đồng minh. Nhan Nghiên buồn cười nhìn cô ta: “Sao tôi không thấy chúng ta chung mục tiêu ở đâu nhỉ?”
“Cô quay về, đơn giản là muốn báo thù Tư gia, còn tôi, kỳ thực cũng giống cô. Hiện tại Tống Ngọc San coi tôi là cái đinh trong mắt, cũng xem cô là cái đinh trong mắt, hiện tại chúng ta đều cùng đấu với người của Tư gia”, Vương Đồng nói tiếp.
Nhan Nghiên vẫn cười không nói lời nào, ý muốn cô ta tiếp tục nói.
“Chúng ta đã có chung mục tiêu, lại còn tiếp tục tính toán với nhau sao?” Vương Đồng liền hỏi dò.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]