Chương trước
Chương sau
Nghĩ đến lời nói tối qua của Dương Ly, trái tim của Tịch Tranh dễ chịu hơn, nhìn Dương Ly, lại nghe thấy Dương Ly nói.
“Anh này, anh là ai?”
Anh này, anh là ai?
Trái tim của Tịch Tranh vừa thả lỏng lập tức bị nhấc lên, bị câu nói này của cô làm công kích dồn dập, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Tối qua cô còn kéo anh gọi chú, còn nhớ dáng vẻ của anh, thế nào mới ngủ một giấc tỉnh dậy thì hỏi anh là ai rồi?
Tịch Tranh vô cùng buồn bực, nhưng thấy ánh mắt của Dương Ly lại không giống như đang nói dối, hơn nữa vô cùng nghiêm túc hỏi anh, bỗng chốc càng thêm buồn bực.
Sự thay đổi của anh hình như cũng không lớn? Thế nào nhận không ra rồi?
Quả nhiên vẫn là cô khi say rượu đáng yêu hơn.
“Tôi là Tịch Tranh.” Tịch Tranh mím môi, thần sắc có chút buồn bã: “Em không nhớ tôi rồi sao?”
“Tịch Tranh” Ánh mắt của Dương Ly càng mơ màng.
Chúng ta không những quen nhau, tôi trước đây còn ngày ngày trèo ban công của phòng em!
Tịch Tranh không dám tin, nhưng ánh mắt của Dương Ly vẫn sạch sẽ như vậy, không nhìn ra một chút giả bộ, khiến anh sao nghi ngờ cô đang trêu chọc mình đây? Anh ngược lại thà nguyện tin cô đang trêu chọc anh.
“Trước đây chúng ta thường xuyên chơi cùng nhau…” Tịch Tranh cẩn thận kể lại chuyện trước đây.
Dương Ly gật đầu: “Ồ, đây là quần áo cho tôi mượn mặc sao? Trên người mùi rượu thật nồng, nếu như anh không để ý, cho tôi mượn dùng nhà tắm một lát.”
“…Tự nhiên.” Tịch Tranh thấy Dương Ly cầm quần áo vào nhà tắm, từ đầu chí cuối đều không có nhìn anh nhiều thêm một lần, sự buồn bực trong lòng bỗng trở nên chua xót.
Nhiều năm như vậy không gặp, cô không nhớ anh cũng là lẽ thường.
Nhiều năm trôi qua như vậy, cô sao nhớ anh lớn lên trông như thế nào, tối qua, sợ rằng cũng chỉ là cô đột nhiên nhớ đến mới nói như vậy thôi.
Tịch Tranh bỗng chốc có loại cảm giác bất lực trầm trọng, anh ban đầu rời khỏi là vì thành toàn cho tình yêu của Dương Ly, muốn tự mình gặm nhấm nỗi đau, ai biết vết thương chưa khép miệng, hai người lần nữa gặp nhau, cô đã quên mất anh là ai.
Dương Ly sảng khoái tắm rửa, sau đó chọn chiếc váy mặc vào.
Thay quần áo xong, Dương Ly cũng không vội rời đi, đứng trước gương chải tóc, nhìn trái nhìn phải, lúc này mới từ từ đẩy cửa đi ra.
Quả nhiên, vừa mở cửa thì nhìn thấy Tịch Tranh ngồi ở đó đợi, không khỏi nhếch môi, rất nhanh liền thu lại.
Không lời từ biệt mà rời đi nhiều năm như vậy, nói thế nào cũng phải khiến anh ăn chút đau khổ, tức giận mấy năm nay đó của cô, đều có thể nổ chết anh.
“Thay xong rồi? Chúng ta xuống dưới ăn trưa.” Tịch Tranh đứng dậy, nhìn thấy Dương Ly ở trước mặt mình đã thay đồ xong đứng ở đó, tâm thần khẽ động, lộ ra một nụ cười đẹp.
“Ừm.” Dương Ly gật đầu, đi theo sau anh từ từ xuống lầu.
Phòng ăn dưới lầu, dì Trương đã chuẩn bị xong đồ ăn đứng ở một bên chờ đợi, bởi vì biết Dương Ly ở đây cho nên bữa trưa hôm nay đặc biệt phong phú.
“Oa, món tôi thích ăn nhất, dì Trương, cảm ơn dì.” Dương Ly nhìn màu sắc đồ ăn trên bàn, ôm lấy cổ của dì Trương hôn một cái.
Tịch Tranh nhìn thấy cảnh này thì có hơi ghen tỵ, Dương Ly nhìn thấy anh cũng không có kích động như vậy.
Khoan đã, cô còn nhớ dì Trương?
“Em nhớ dì Trương, thế nào không nhớ tôi?” Tịch Tranh vội vàng hỏi.
Dì Trương cũng cảm thấy kỳ lạ: “Cô Ly Tử không nhớ cậu chủ sao? Chuyện này sao có thể chứ? Hai người trước đây chơi với nhau rất thân mà!”
Dương Ly dáng vẻ khổ não, cẩn thận nhớ lại, sau đó mới nói: “Có thể quá lâu rồi, lại không phải người đặc biệt quan trọng gì, cho nên quên rồi…”
Không phải… người đặc biệt quan trọng…
Cả người Tịch Tranh đều cứng đờ, bị câu nói này của cô đả kích.
Dì Trương thấy tội nghiệp liếc nhìn Tịch Tranh, sau đó bảo Dương Ly ngồi xuống, để món ăn cô thích ăn nhất đến trước mặt cô: “Ly Tử, nào, ăn nhiều một chút, dì Trương mấy năm nay không có nấu đồ ăn ngon cho cháu rồi, hôm nay phải ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn dì Trương, vừa hay cháu cũng đói rồi, vậy cháu không khách sáo nữa.” Dương Ly cầm bát đũa, cũng không gọi Tịch Tranh ngồi xuống ăn, trực tiếp phớt lờ anh.
Không hề coi mình là người ngoài, Tịch Tranh cũng không để tâm, ngồi ở trước mặt cô, cầm bát đũa.
“Em trước đây không phải thích nhất cà tím sao, ăn nhiều một chút.” Dương Ly không nói chuyện, Tịch Tranh muốn móc nối quan hệ tốt với cô khiến cô nhớ lại bản thân nên đã gắp cà tím om cho cô.
Ai biết Dương Ly lại né ra, còn rất chê bai nhìn miếng cà tím trên đũa của anh, nói: “Ai nói tôi thích ăn cái này chứ? Tôi từ lâu đã không thích ăn món này nữa rồi.”
Câu nói này nghe thì không có ý gì khác, nhưng Tịch Tranh lại nghe ra được vài thứ khác.
Ý của cô là, cô trước đây quên đi, bây giờ cũng sẽ không nhớ lại sao?
Sau đó Dương Ly bèn há to miệng ăn, nhưng lại không có đụng vào đĩa cà tím om đó, ăn cực kỳ vui vẻ.
Nhưng trong lòng lại gào lên, Tịch Tranh chết tiệt, món ăn cô thích nhất, cô rất muốn ăn món cà tím om, nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót!
Tiểu Tịch Tử đáng chết, cô nhớ rồi!
Tịch Tranh buồn bực ăn cơm căn bản không ngờ chút chuyện nhỏ này khiến Dương Ly lại ghi hận với anh, tế bào từ đầu đến chân đều thấy khó chịu.
“Anh thế nào không có gắp thức ăn? Dì Trương nấu không ngon?” Miệng Dương Ly gặm xương, sau đó nhổ xương ra đĩa, nghi hoặc hỏi Tịch Tranh.
Tịch Tranh lúc này mới phát hiện anh vậy mà cứ ăn cơm không…
Quả nhiên, bất luận nhiều năm trôi qua, có thể khiến anh buồn bực muốn chết, không phải Dương Ly thì không thể.
Anh đang muốn nói chuyện, sau đó thì nhìn thấy Dương Ly gắp phao câu gà để vào trong bát của anh, hơn nữa là loại cực cay: “Ăn đi ăn đi, món này rất ngon, dì Trương, cho dì một like, tay nghề của dì lại giỏi hơn rồi.”
Dì Trương được khen mà che miệng cười, bị lời khen của Dương Ly mà trong lòng nở hoa.
Bình thường ở đây bà ta nấu cơm cho Tịch Tranh mãi mãi sẽ không nhận được lời khen này, bởi vì từ khi Tịch Tranh triệt để biến mất trong tầm mắt của mọi người, trên mặt rất ít khi có biểu cảm khác.
Đây vẫn là lần đầu tiên trong nhiều năm làm việc cho nhà này mà dì Trương cảm nhận được trên người Tịch Tranh một ít nhân khí.
Quả nhiên cô Ly Tử là cứu tinh của cậu chủ Tịch Tranh sao.
Sắc mặt của Tịch Tranh có chút khó coi nhìn đồ ăn trong bát của mình, màu ớt đỏ bên trên cực kỳ chói mắt, đoán chắc anh ăn vào thì muốn nôn ra máu.
Anh không ăn được cay, không phải nói không ăn được, chỉ là không muốn ăn, chịu không nổi mùi vị quá nặng đó, anh thiên về các món ăn thanh đạm.
Nhưng khẩu vị của Dương Ly lại không giống, hoàn toàn đối lập với anh.
“Anh không thích ăn sao? Không thích ăn thì thôi đi.” Dương Ly nhìn ra sự khó xử của anh, cố tình nói.
Tiểu Tịch Tử, tôi còn không chỉnh chết anh được sao?
Câu nói này của Dương Ly đã chặn lời giải thích mà Tịch Tranh muốn nói ở trong miệng, ra cũng không ra được, cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống, cố tình nhẹ nhàng nói: “Không đâu, tôi rất thích ăn.”
Dì Trương: “…”
Bà ta nấu ăn cho cậu chủ nhiều năm như vậy lại không biết cậu chủ không thích ăn cay sai? Có điều nhìn thấy sự chung đụng của hai người, dì Trương cũng yên tâm rồi, lẳng lặng rời khỏi nhà ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.