Trong quán bar Lam Quang, Lâm Hạnh Nhi cố tình chọn một góc khuất yên tĩnh, nhìn thấy Dương Ly đến, cô ta vẫy vẫy tay.
Dương Ly đi tới, bèn nhìn thấy hai chai rượu đặt trên bàn, nhíu mày ngồi xuống.
“Nói đi, tìm tôi đến là có chuyện gì?” Dương Ly để túi xách sang một bên, cũng không có mở miệng ngăn cản cô ta uống rượu, nhàn nhạt nhìn cô ta.
Lâm Hạnh Nhi đẩy hai chai rượu đến trước mặt cô, sau đó để ly nước hoa quả trước mặt mình, nói với cô: “Cô biết mà, tôi không thể uống rượu.”
“Vậy cô còn hẹn tôi đến đây?” Dương Ly nhếch môi, có chút giễu cợt nhìn cô ta.
“Tôi tưởng rằng cô muốn.” Lâm Hạnh Nhi bày ra dáng vẻ rất vô tội.
“Tôi hôm nay tìm cô, chỉ là muốn nói cho cô biết, người Thành Nghiêm thích là tôi, cô đừng quấn lấy anh ấy không buông nữa.”
Dương Ly không nhịn được trợn mắt, từ khi gặp Lâm Hạnh Nhi đến hôm nay, câu này cô nghe đến chai tai rồi.
Hơn nữa cô hình như không có cố ý quấn lấy Tô Thành Nghiêm mà nhỉ?
“Tôi nghĩ cô nhầm rồi, hơn nữa tôi biết anh ấy thích cô, nhưng, chuyện này có liên quan gì đến tôi?” Dương Ly lạnh nhạt nói, phớt lờ ánh mắt cầu xin oán hận của Lâm Hạnh Nhi.
“Cô nếu đã biết, tại sao còn quấn lấy anh ấy không buông?” Ngữ khí của Lâm Hạnh Nhi có chút gấp gáp, muốn túm lấy tay của Dương Ly, nhưng lại bị Dương Ly tránh được.
Dương Ly cau mày: “Tôi khi nào quấn lấy anh ấy?”
“Từ lúc tôi về nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773570/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.