Đôi mắt thâm thúy đen nhánh của Lê Hiếu Nhật càng tỏa ra nguy hiểm hơn, nhìn Kiều Minh Anh, đang chờ đợi cô giải thích.
Kiều Minh Anh đang muốn nói là của Đỗ Lưu Xuyên, thế nhưng nhớ đến trước khi đi Đỗ Lưu Xuyên đã nói với cô, kêu cô không nên nói cho bất kỳ một người nào biết bây giờ anh ta đang ở nước T, bao gồm cả Tiểu Bảo cũng không thể nói. Nếu như hôm nay không phải Kiều Minh Anh đột nhiên lại gặp nguy hiểm, Đỗ Lưu Xuyên thậm chí cũng sẽ không xuất hiện.
Đỗ Lưu Xuyên nói như vậy thì chắc chắn có lý do của anh ta, hiện tại đang trong thời gian căng thẳng, cho nên càng không thể nói cho Lê Hiếu Nhật biết…
Kiều Minh Anh xoắn xuýt, sau đó nói: “Là của Cung Nghị.”
Trong lòng của cô cảm thấy có lỗi, Cung Nghị à, thật sự xin lỗi nha, chỉ có thể lấy anh làm bia đỡ đạn thôi, anh cũng đừng có trách em nha.
Sở dĩ Kiều Minh Anh nói như vậy, thật ra là bởi vì Lục Cung Nghị đúng lúc có một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ giống y như vậy.
Sau khi cô nói xong, Lê Hiếu Nhật nhìn cô chằm chằm mấy giây, bởi vì Kiều Minh Anh nói dối cho nên cảm thấy hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào hai mắt của anh.
Lê Hiếu Nhật mím mím đôi môi mỏng, không nói gì nữa, chỉ thả khăn quàng chỗ về chỗ cũ, ánh mắt lạnh lùng thâm sâu: “Ăn đi.”
Kiều Minh Anh cắn cắn môi, cẩn thận từng li từng tí ngước mắt lên nhìn Lê Hiếu Nhật, chỉ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773483/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.