Diệp Tử không do dự lấy ví tiền của mình trong ngăn kéo của cái bàn ở cạnh giường ra, đưa ví tiền qua cho Kiều Minh Anh.
Ở phía trên có treo một vật giống nhau như đúc với huy hiệu gia tộc, không hề giả dối chút nào.
Huy hiệu gia tộc của nhà họ Đỗ có làm giả như thế nào cũng không làm được.
“Thứ này là ai đã cho cô vậy, cô có biết tôi là ai không?” Kiều Minh Anh hỏi.
Diệp Tử khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía Kiều Minh Anh cũng mang theo ám chỉ hiểu rõ: “Cô là em gái của Xuyên, là cô chủ nhỏ của nhà họ Đỗ, là người mà tôi cần phải bảo vệ.”
Quả nhiên là vậy…
Không biết là tại sao trong lòng của Kiều Minh Anh lại không có sự mừng rỡ, ngược lại còn có chút thất vọng.
“Nhưng mà mỗi một hành động của cô được không giống như là đến để bảo vệ tôi.” Đây là điều mà Kiều Minh Anh khó hiểu nhất.
Bởi vì Diệp Tử không chỉ không giống đến để bảo vệ cô… càng giống đến để hãm hại cô hơn, khụ khụ.
“Nếu như tôi biểu hiện quá rõ ràng, chẳng phải thân phận của tôi đã bị bại lộ rồi sao, tôi biết là cô để ý chuyện tôi tiếp cận Hiếu Nhật, có điều tôi đối với Hiếu Nhật cũng chỉ có tình cảm bạn bè mà thôi. Với lại nếu như tôi không tiếp cận anh ấy, làm sao tôi có thể tiếp cận được cô đây?” Diệp Tử giải thích cho cô nghe, nói cực kỳ rõ ràng, khiến người ta không tin cũng không được.
Kiều Minh Anh gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773480/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.