Kiều Minh Anh lúc này mới hoàn hồn, di chuyển ánh mắt từ cánh tay của anh sang chỗ khác, ho khẽ vài tiếng: “Miễn cưỡng, có điều phải nói, tại sao vừa rồi cô gái đó đụng vào anh anh lại không đẩy cô ta ra, nếu như em không có bất ngờ xông vào, hai người có phải muốn tiến thêm một bước hay không?”
“Anh đang muốn đẩy ra thì em không phải đã vào rồi sao?” Lê Hiếu Nhất vô tội nhìn cô, tỏ ý bản thân đều biết.
“Người đẹp mong nhớ, hương vị đó khá sảng khoái phải không?” Kiều Minh Anh cực kỳ tức giận nói.
“Người phụ nữ điên đó đâu có đẹp bằng cô vợ nhỏ của anh, trước tiên để anh hôn một cái.” Bản chất lưu manh của Lê Hiếu Nhật lúc này lại phát huy đến tận cùng, nâng cằm của Kiều Minh Anh lên muốn hôn.
Kiều Minh Anh nhếch môi cười giảo hoạt: “Anh không sợ, bi kịch tối qua lặp lại?”
Động tác của Lê Hiếu Nhật lập tức dừng lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Kiều Minh Anh vài giây, nhưng không có buông ra, ngược lại ôm càng chặt.
Người đàn ông này rất dễ chọc. Trong lòng Kiều Minh Anh đắc ý cười lên, ngay cả nụ cười trên mặt cũng có chút rạng rỡ.
“Không sao, là có ba ngày, có thể ăn mặn rồi.” Khóe môi của Lê Hiếu Nhật nhếch lên, bàn tay to vuốt ve gương mặt của cô, cười xấu xa.
Người đàn ông này thật biến thái! Kiều Minh Anh che mặt, tại sao phải nhớ rõ như vậy chứ!
“Đúng rồi, bản kế hoạch này là Đỗ Ly cầm tới sao?” Kiều Minh Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773460/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.