Chương trước
Chương sau
“Đến, ông ngoại dẫn con đi.” Đỗ Lưu Phong mặt đầy từ ái nhìn cậu, dắt tay nhỏ của cậu ra ngoài, đóng cửa xe.
Kiều Tiểu Bảo lại lắc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ đáng yêu khẽ đỏ lên: “Minh Minh có thể tự đi, ông ngoại nói cho Minh Minh biết nhà vệ sinh ở đâu là được rồi.”
“Chuyện này…” Đỗ Lưu Phong có chút lo lắng, dù sao nhà họ Đỗ lớn như vậy, một đứa bé như Kiều Tiểu Bảo, lại không biết đường, lỡ đi nhầm rất khó tìm về.
“Ba, không sao, Minh Minh rất thông minh, nói cho bé biết phương hướng thì tự bé có thể tìm về.” Kiều Minh Anh vô cùng hiểu Kiều Tiểu Bảo lại không chút lo lắng.
Dù sao thì Kiều Tiểu Bảo cũng là một bánh bao xinh xắn mà cho dù Kiều Minh Anh có lạc đường thì Kiều Tiểu Bảo cũng sẽ không làm lạc mất mình.
Hơn nữa cậu nhóc Kiều Tiểu Bảo này còn nhỏ nhưng lại rất xem trọng mặt mũi, bây giờ tắm rửa đều là Kiều Minh Anh đề nghị cậu muốn tắm cho cậu, tên nhóc thúi này đặc biệt cố chấp về mặt này.
Đỗ Lưu Phong nhìn Kiều Minh Anh, như muốn chứng thực, cuối cùng gật gật đầu, nói vị trí cho Kiều Tiểu Bảo, đồng thời nói cho cậu biết xong rồi thì lập tức đi đâu tìm họ, liền cùng Kiều Minh Anh rời đi.
Thấy họ đi rồi, Kiều Tiểu Bảo lập tức nhấc đôi chân ngắn chạy về phía nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của nhà họ Đỗ cũng rất lớn, Kiều Tiểu Bảo tìm rất nhiều lần trong biệt thự mới tìm thấy, may mắn Đỗ Lưu Phong chỉ phương hướng rất rõ ràng, mới không đến mức bị choáng.
Giải quyết xong chuyện xi xi của mình, Kiều Tiểu Bảo bèn đi tới trước bệ rửa tay, nhưng bệ rửa nơi này quá cao, cậu nhón chân cũng không tới.
Nơi này lại không có cái ghế đẩu nào, anh đẹp trai Kiều không vui rồi.
“Ô…” Kiều Tiểu Bảo dùng sức nhón chân muốn vươn tới vị trí bệ rửa, mấy lần mới có thể với tới vòi rửa.
Sớm biết như vậy, cho dù mất mặt, cậu cũng nên để ông ngoại đi cùng cậu.
Kiều Tiểu Bảo mím đôi môi nhỏ xinh xắn, sau đó muốn bước lên bệ.
Lúc này, một đôi tay đột nhiên ôm nách Kiều Tiểu Bảo, nhấc cậu lên, để cậu tới vòi mở.
Kiều Tiểu Bảo khẽ sững sốt, sau đó nhìn vào gương bồn rửa, thấy một khuôn mặt từ ái lại khí thế uy nghiêm.
Người này đã qua tuổi sáu mươi, tóc mai đã bạc, gương mặt đầy nếp nhăn, có thể mơ hồ thấy được vết tích anh tuấn khi tuổi trẻ, giữa mày đầy khí thế vương giả, như sinh ra chính là để làm vua.
“Sao không rửa?” Ông cụ nhìn cậu, mặt không giảm đi sự từ ái, hướng Kiều Tiểu Bảo về phía trước.
Kiều Tiểu Bảo lúc này mới thu lại ánh mắt, đặt bàn tay nhỏ dưới vòi, lập tức có nước xả lên tay cậu, sau khi chà sát sạch sẽ, Kiều Tiểu Bảo lại rút tờ khăn giấy lau khô, vứt vào thùng rác.
Ông cụ thấy cậu xong rồi, bèn đặt cậu xuống.
Cậu ngẩng mặt, cười ngọt ngào đáng yêu: “Con cảm ơn ông.”
“Ngoan. Không cần khách sáo. Con là con nhà ai, sao trước đây ông chưa từng nhìn thấy con?” Ông cụ chống cây gậy gỗ mun khắc hoa, cười hòa ái lại thân thiết, ngồi xổm xuống nhìn ngang với Kiều Tiểu Bảo.
Mắt Kiều Tiểu Bảo lóe qua tia sáng nghịch ngợm lém lỉnh, nhìn ông cụ trả lời: “Con đương nhiên là con của mami rồi, có lẽ là con không quá nổi bật, cho nên ông không nhớ con đi.”
Ông cụ đầu tiên sững sốt, sau đó liền cười ra tiếng, tâm trạng rất vui vẻ, thân thiết xoa đầu Kiều Tiểu Bảo: “Con đáng yêu như vậy, nếu ông từng gặp, nhất định sẽ nhớ. Ông bây giờ phải đến tiền sảnh rồi, ba mẹ con có ở đây không?”
Quả thật, khuôn mặt nhỏ vô cùng đáng yêu của Kiều Tiểu Bảo cho dù vứt vào trong đám trẻ con cũng tuyệt đối là người chói mắt nhất, đặc biệt là khí chất linh động ưu nhã toàn thân đó, vừa nhìn đã biết không phải con gia đình bình thường.
Ấn tượng đầu tiên của ông cụ đối với Kiều Tiểu Bảo là đặc biệt yêu thích, vừa nghĩ tới đứa trẻ trong nhà, trong lòng ông liền thở dài.
Có câu tục ngữ nói, đồ tốt đều là của nhà người ta.
“Mami con đến tiền sảnh rồi, con một mình tới đây.” Kiều Tiểu Bảo thành thật trả lời, ông cụ này không giống người xấu, khiến cậu có cảm giác rất thân thiết quen thuộc.
Thông thường Kiều Tiểu Bảo sẽ không đối với người không quen biết như vậy, chỉ là ông cụ này cho cậu cảm giác rất đặc biệt, cho nên cậu mới như vậy.
“Ồ? Con không sợ lạc đường sao, chỗ này rất lớn, chỉ phòng thôi đã có mấy chục cái rồi.” Ông cụ nhướn mày, nhìn khuôn mặt nhỏ của Kiều Tiểu Bảo, trong lòng không nhịn được tán thưởng, đứa nhỏ này thật thông minh.
“Ông không tin, con có thể dẫn ông đi.” Kiều Tiểu Bảo lộ ra nụ cười mềm mại, khuôn mặt bánh bao vô cùng tự tin, khuôn mặt với đôi mắt to nhìn càng thêm nhỏ, nhưng cũng càng thêm đáng yêu.
Trong lòng ông cụ xao động, cảm thấy rất có duyên với cậu, cho nên bèn gật gật đầu: “Được, con dẫn ông đi.”
Kiều Tiểu Bảo học dáng vẻ ông cụ gật đầu, sau đó chắp tay sau lưng, đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Động tác như người lớn lại khiến ông cụ bật cười, đưa gậy cho vệ sĩ, sau đó đi theo bước chân Kiều Tiểu Bảo.
Kiều Tiểu Bảo đi theo tuyến đường Đỗ Lưu Phong chỉ cho cậu, nhưng biệt thự này thật sự rất lớn, hễ không cẩn thận là sẽ lạc đường.
Còn may cậu không bị những căn phòng tương tự nhau đó làm đánh lừa, vòng một cái, cuối cùng nghe thấy tiếng náo nhiệt từ tiền sảnh truyền tới.
“Tới rồi.” Kiều Tiểu Bảo đứng ở cửa, xoay người nhìn ông cụ, dáng vẻ “nhìn đi, tin bánh bao nhất định sẽ không sai”.
Đôi mắt sắc bén tinh anh của ông cụ lướt qua kinh ngạc, ánh mắt nhìn Kiều Tiểu Bảo càng thêm yêu thích, địa hình nơi này rất phức tạp, hơn nữa cửa phòng đều rất giống nhau, bị lầm lẫn cũng khó tránh khỏi.
Vừa rồi, đứa bé này lại không chớp mắt đi đúng phương hướng, nếu không phải trước đây thật sự chưa từng nhìn thấy cậu, ông thật sự sẽ cho rằng đứa bé này có phải từ nhỏ đã lớn lên ở nơi này không.
“Vậy lần này đổi thành ông dẫn con vào rồi, đi theo ông đi.” Ông cụ đi tới dắt tay Kiều Tiểu Bảo, đi vào cửa, người làm đứng bên cửa lập tức mở cửa ra.

Sau khi Kiều Minh Anh và Đỗ Lưu Phong vào hội trường thì đã hấp dẫn vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, đại đa số đều nhìn Đỗ Lưu Phong, đặc biệt là có hai ánh mắt, khiến Kiều Minh Anh cảm thấy rất quỷ dị.
“Người mặc đồ màu xanh đó tên Đỗ Lê, người bên cạnh tên Đỗ Minh là con trai lớn và con trai hai. Bà cụ bên cạnh họ chính là mẹ họ, Carola.” Ánh mắt Đỗ Lưu Phong khẽ lướt qua vị trí Đỗ Lê và Đỗ Minh, giới thiệu đơn giản cho Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh vừa nghe vừa gật đầu, nhìn chằm chằm họ rồi thoải mái dời ánh mắt.
Hôm nay Lê Hiếu Nhật cũng sẽ tới, chỉ là họ tách ra tới mà thôi, chỉ là không biết anh bây giờ đã tới chưa.
Ánh mắt Kiều Minh Anh tìm kiếm trong hội trường, lại không tìm thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Phía trước đột nhiên phát ra thanh âm xao động, đám người tự lui sang hai bên, hai người từ giữa đi tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.