“Nước Pháp đi.” Con ngươi của cô lấp lánh, lộ ra sự gian sảo, không biết đang toan tính cái gì.
Lê Hiếu Nhật hơi hơi suy tư, không trả lời cô, nhưng cũng không từ chối cô, mà ấm giọng nói: “Ngủ đi.”
Kiều Minh Anh biết anh đã hỏi thì sẽ không làm cô thất vọng, thuận theo nằm xuống, kéo chăn lên, hai tay nhỏ bé nắm một góc chăn, vui thích nhắm mắt lại.
Lê Hiếu Nhật không khỏi khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ cô thật đúng là dễ thỏa mãn, một bữa cơm hoặc một chuyện nhỏ cũng có thể lập tức làm tâm tình của cô lập tức tốt lên.
Chỉ có điều muốn cô quên đi hết những chuyện này, những thứ này vẫn không đủ, còn phải có những đền bù khác.
Lê Hiếu Nhật hiểu rõ tính cách của Kiều Minh Anh, rất nhiều chuyện cô không thích nói ra, mà giấu trong lòng, càng là chuyện nghĩ không ra cô càng để tâm suy nghĩ.
Hôm sau, Kiều Minh Anh bị một cảm giác khó chịu gọi tỉnh, trong tiềm thức nói cho cô biết bây giờ rất nguy hiểm, giống như…lần nguy hiểm trong không trung kia.
Cuối cùng cô thật sự nhịn không được, mở mắt, nhưng nhìn xung quanh chỉ thấy một màu trắng.
Cô nháy mắt vài cái, quay đầu nhìn, chỉ thấy ghế ngồi…
Cô đang ở đâu đây?
“Tỉnh.” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật vang lên bên cạnh cô, Kiều Minh Anh nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy Lê Hiếu Nhật mặc một bộ áo lông nghỉ ngơi màu đỏ rượu đang xem laptop, thấy cô tỉnh lại, đưa cho cô bình nước.
Kiều Minh Anh nhận lấy, nhìn chung quanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773432/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.