Chương trước
Chương sau
Dương Ly đoán Lâm Hạnh Nhi tám phần là lại gây rối vô cớ rồi.
Nhưng mà Lâm Hạnh Nhi đã từ chối anh, anh còn muốn đính hôn với cô ta, anh thích Lâm Hạnh Nhi, thích đến khiến cô đố kỵ.
“Hai người có mâu thuẫn gì à?” Dương Ly thấy sắc mặt của Tô Thành Nghiêm có chút ảm đảm, nhịn không được mà truy hỏi.
“Không có.” Tô Thành Nghiêm khẽ nhắm mắt lại, nghĩ đến sự chấn kinh và thất vọng của Lâm Hạnh Nhi khi nhìn thấy thứ đó.
Nhưng ban đầu khi bọn họ trùng phùng, cô ta rõ ràng rất vui vẻ, chưa đến mấy năm, đã thay đổi rồi?
“Anh tặng cô ta…cái gì?”
“Thâm Hải Chi Tinh.” Đường nét trên khuôn mặt Tô Thành Nghiêm dịu đi một chút, khóe môi bất giác nở nụ cười.
Thâm Hải Chi Tinh?!
Đôi con ngươi của Dương Ly rung lên dữ dội, sao có thể là viên bảo thạch trên chiếc vòng tay mà cô đã không cẩn thận đánh mất trước đây chứ?
Thâm Hải Chi Tinh chỉ có một viên, với thân phận của Tô Thành Nghiêm, không thể dùng đồ giả để cầu hôn được!
“Thâm Hải Chi Tinh ở đâu? Có thể cho tôi xem một cái được không?” Dương Ly có chút sốt sắng, túm lấy cánh tay của Tô Thành Nghiêm, căng thẳng nhìn anh ta.
Viên bảo thạch đó có ý nghĩa rất lớn đối với cô.
Tô Thành Nghiêm cau mày, nghĩ đến đây cũng đã hiểu tại sao cô lại hấp tấp như vậy, con gái không phải đều đam mê với đá quý sao?
Anh vươn tay ra, từ trên cổ kéo ra một sợi dây chuyền bạc, treo trên đó chính là Thâm Hải Chi Tinh!
Dương Ly nhìn chằm chằm vào Thâm Hải Chi Tinh trước ngực anh, không sai, đây là Thâm Hải Chi Tinh của cô, nếu không nhìn kỹ vào phần màu trắng dễ thấy ở giữa viên đá quý, sẽ nghĩ đó là ánh sáng phản chiếu.
Nhưng Dương Ly biết đó là một hạt gạo, hạt gạo có khắc tên cô!
Nhưng tại sao Thâm Hải Chi Tinh lại nằm trong tay anh?
“Đây là món quà cầu hôn mà tôi tặng cho cô ấy.” Giọng của Tô Thành Nghiêm có chút chua chát.
Rốt cuộc là mắc xích nào đã xảy ra vấn đề?
“Thành Nghiêm!” Một giọng nói ngọt ngào và có chút lo lắng vang lên, Lâm Hạnh Nhi chạy bước nhỏ đến chỗ Tô Thành Nghiêm, đẩy Dương Ly ra, ôm lấy cánh tay Tô Thành Nghiêm.
“Sao anh lại ở đây? Này, anh uống rượu sao?” Lâm Hạnh Nhi khoác lấy cánh tay Tô Thành Nghiêm, lo lắng nói.
Ý cười trên môi Tô Thành Nghiêm trở nên nhu hoà hơn, chỉ còn lại nét dịu dàng trên khuôn mặt.
“Sao em biết anh ở đây?” Anh ta ôm eo Lâm Hạnh Nhi một cách thân mật, không còn bộ dạng buồn bã nữa.
“Em nhìn thấy xe của anh, men theo nó tìm tới đây, em còn ngã một cái nữa.” Lâm Hạnh Nhi bĩu môi, nhấc tay lên cho anh ta xem, trên cổ tay mảnh khảnh và trắng nõn của cô ta có một vết thương nhỏ, nhiều nhất chỉ là rách chút da.
Nhưng thần sắc của Tô Thành Nghiêm lại đột nhiên trở nên căng thẳng, vẻ mặt lo lắng: “Sao rồi? Có đau không?”
Lâm Hạnh Nhi ngọt ngào cười: “Không sao, chúng ta về nhà đi?”
“Được, đi thôi.”
“Ơ, Ly Ly cậu cũng ở đây à, vừa nãy tớ không chú ý.” Lâm Hạnh Nhi kinh ngạc mà che miệng nói, trong mắt loé qua một tia huênh hoang đắc ý.
Dương Ly đứng ở một bên thờ ơ nhìn bọn họ, trong lòng không phải là không đau.
Chẳng qua tất cả chỉ là cô tự mình chuốc khổ mà thôi.
Thâm Hải Chi Tinh của cô, Tô Thành Nghiêm vậy mà lại tặng cho một người phụ nữ khác.
Dương Ly, mày thật là ngu chết đi được, nên mới ôm mong đợi với anh ta.
Dương Ly nhìn Thâm Hải Chi Tinh vẫn còn chưa được để vào trong, sự bi thương trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
Lâm Hạnh Nhi men theo ánh mắt cô cũng nhìn thấy Thâm Hải Chi Tinh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trong mắt mang theo vài phần oán hận.
“Thành Nghiêm, chúng ta đi thôi, vết thương của em hơi đau.” Lâm Hạnh Nhi nói với Tô Thành Nghiêm với sắc mặt tái nhợt, kéo anh ta đi.
Tô Thành Nghiêm cũng không hỏi nhiều, dắt cô ta đi.
Dương Ly lấy lọ thuốc dạ dày đó từ trong túi xách ra, nhìn vài giây, rồi bước đến thùng rác, thả tay ra và ném vào.
Tất cả sự kiên trì của cô, hoàn toàn là một trò cười không hơn không kém.
Chuông điện thoại vang lên, là Kiều Minh Anh gọi tới.
Dương Ly nhấc máy: “Sao thế?”
“Ly Tử, bên tớ xảy ra chút chuyện không thể đi được.” Thanh âm của Kiều Minh Anh từ trong ống nghe truyền tới, mang theo một tia lo lắng, giống như là gặp phải rắc rối gì đó.
“Đúng lúc tớ cũng chưa đi, cậu bận đi, lần sau cậu mời.” Dương Ly an ủi nói: “Tớ cúp máy đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Dương Ly nhìn danh bạ, cuối cùng bấm vào số của Tịch Tranh, gọi đi.

Kiều Minh Anh lần này thật sự gặp rắc rối lớn rồi.
Thành phẩm đồ cưới của Tần Tâm Nhi và Tề Hưu vốn đã gửi qua đó rồi, nhưng khi bọn họ đi thay thì phát hiện, đồ cưới vậy mà lại có vài đường chưa được may, chính là một bán thành phẩm.
Kiều Minh Anh, đương nhiên phải cho họ một lời giải thích.
Tiệc đính hôn ngày hôm nay có phương tiện truyền thông, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, danh tiếng của Kiều Minh Anh sẽ hoàn toàn trở nên thối, không những không thể ở lại CR mà các công ty khác cũng sẽ không cần cô.
Khi Kiều Minh Anh đến hiện trường tiệc đính hôn, ngay lập tức có người nhận ra cô, đưa cô vào phòng nơi Tần Tâm Nhi và Tề Hưu đang ở.
“Cho tôi xem đồ cưới một chút!” Kiều Minh Anh vừa đi vào thì liền nói, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, trong đôi mắt loé qua một ánh sáng lạnh, giống như là nữ vương ra lệnh vậy.
Tần Tâm Nhi và Tề Hưu nhìn nhau một cái, sau đó bảo người lấy đồ cưới từ trong tủ ra cho cô xem.
Kiều Minh Anh bước tới, cầm lấy một góc bị sút chỉ lên xoa xoa kỹ, bên trên vẫn còn cảm nhận được dấu vết của đường khâu, mấy ngày nay bản thân cô mỗi ngày đều đi xem bọn họ chế tác, cho nên không thể là bán thành phẩm.
“Cô phải cho chúng tôi một lời giải thích về vấn đề này.” Tần Tâm Nhi bước đến trước mặt cô với vẻ thất vọng: “Thiết kế váy cưới có đẹp đến đâu, nhưng nếu không mặc được, thì cũng sẽ mất đi ý nghĩa của nó.”
Hơn nữa, đối với tiệc đính hôn của bọn họ mà nói, là rất không may mắn.
“Nhất định là có người động tay động chân, những bộ váy cưới này là do chính tôi đi xem bọn họ làm ra, tuyệt đối không thể là bộ dạng bây giờ.” Kiều Minh Anh mím đôi môi hồng, ánh mắt quét qua những chỗ hỏng.
Những sợi chỉ này được tháo ra rất tốt, nếu không có những lỗ kim đó cô cũng không chắc có thể phát hiện được.
Người tháo chỉ hẳn phải am hiểu về may vá, rất có thể người trong nghề đã làm, rốt cuộc là ai sẽ làm như vậy chứ?
“Bây giờ nói mấy lời này thì có ích lợi gì? Tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi, nếu cô không thể cứu vãn thì đừng trách chúng tôi không niệm tình.” Sắc mặt Tề Hưu rất không tốt.
Đổi lại là ai, có rắc rối ở tiệc đính hôn của mình như vậy, tâm trạng đều sẽ không được tốt đẹp.
Nhà họ Tần và nhà họ Tề muốn đối phó với một Kiều Minh Anh, quả thực không thể nào dễ hơn.
Kiều Minh Anh nhìn chằm chằm vào áo cưới, tâm trạng cũng không tốt đẹp.
Đây là tác phẩm mà cô đã làm việc rất chăm chỉ để thiết kế, bị người ta huỷ thế này rồi, bảo tâm trạng của cô sao mà đẹp được đây?
Rốt cuộc là ai làm, tốt nhất là đừng để cô tìm ra!
Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh cầm lấy một chiếc váy cưới nói với Tần Tâm Nhi và Tề Hưu: “Cô Tần, anh Tề, bây giờ tôi có thể bắt đầu cứu vãn.”
Tề Hưu khinh miệt hừ nói: “Cứu vãn? Chúng tôi dựa vào đâu mà còn tin cô?”
“Dựa vào chức vị nhà thiết kế kim bài của tôi thì sao?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Minh Anh hiện lên vẻ dửng dưng: “Nếu như hôm nay tôi không thể trả lại cho hai người một tiệc đính hôn hoàn chỉnh, tôi sẽ tự động nộp đơn từ chức và rời khỏi CR!”
Lời nói của cô gây sốc, Tần Tâm Nhi nhìn cô mà có chút không dám tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.