Dương Ly đoán Lâm Hạnh Nhi tám phần là lại gây rối vô cớ rồi.
Nhưng mà Lâm Hạnh Nhi đã từ chối anh, anh còn muốn đính hôn với cô ta, anh thích Lâm Hạnh Nhi, thích đến khiến cô đố kỵ.
“Hai người có mâu thuẫn gì à?” Dương Ly thấy sắc mặt của Tô Thành Nghiêm có chút ảm đảm, nhịn không được mà truy hỏi.
“Không có.” Tô Thành Nghiêm khẽ nhắm mắt lại, nghĩ đến sự chấn kinh và thất vọng của Lâm Hạnh Nhi khi nhìn thấy thứ đó.
Nhưng ban đầu khi bọn họ trùng phùng, cô ta rõ ràng rất vui vẻ, chưa đến mấy năm, đã thay đổi rồi?
“Anh tặng cô ta…cái gì?”
“Thâm Hải Chi Tinh.” Đường nét trên khuôn mặt Tô Thành Nghiêm dịu đi một chút, khóe môi bất giác nở nụ cười.
Thâm Hải Chi Tinh?!
Đôi con ngươi của Dương Ly rung lên dữ dội, sao có thể là viên bảo thạch trên chiếc vòng tay mà cô đã không cẩn thận đánh mất trước đây chứ?
Thâm Hải Chi Tinh chỉ có một viên, với thân phận của Tô Thành Nghiêm, không thể dùng đồ giả để cầu hôn được!
“Thâm Hải Chi Tinh ở đâu? Có thể cho tôi xem một cái được không?” Dương Ly có chút sốt sắng, túm lấy cánh tay của Tô Thành Nghiêm, căng thẳng nhìn anh ta.
Viên bảo thạch đó có ý nghĩa rất lớn đối với cô.
Tô Thành Nghiêm cau mày, nghĩ đến đây cũng đã hiểu tại sao cô lại hấp tấp như vậy, con gái không phải đều đam mê với đá quý sao?
Anh vươn tay ra, từ trên cổ kéo ra một sợi dây chuyền bạc, treo trên đó chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773420/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.