Chương trước
Chương sau
“Nhốt ở một phòng khác, còn chưa có tỉnh.” Cô gái đó trả lời.
“Ừm, hành sự theo kế hoạch. Đúng rồi, không cần bỏ thuốc vào trong nước và thức ăn của cô ấy, cô ấy không chạy thoát được.” Người đó quay đầu lại, nhìn góc nghiêng gương mặt của Kiều Minh Anh, trên mặt xuất hiện một tia nhu tình và thương tiếc.
Liên tiếp hai ngày, ngoài trừ có người đúng giờ đưa cơm vào, Kiều Minh Anh không có nhìn thấy bất kỳ ai.
Ngày hôm đó cô gái đó khi vào đưa cơm nói với cô, chủ nhân nói đồ ăn rất an toàn, cô không cần thiết nghĩ nhiều, yên tâm dùng bữa.
Kiều Minh Anh không có quá ngạc nhiên, bởi vì trong phòng có camera giám sát, tất cả mọi hành động của cô nhất định trong tầm khống chế của mấy người đó.
Nhưng lấy khẩu khí của người đó mà xem xét, hình như không muốn tổn thương cô, rốt cuộc là ai, phí công phí sức như vậy, là vì cái gì?
Vừa dùng bữa, Kiều Minh Anh vừa suy nghĩ, trên người cô không có giá trị gì hữu dụng, nếu như có, cũng chỉ là… Bí Giới!
Lẽ nào mấy người đó là vì Bí Giới?
Nhưng điều này dường như không thông, mục tiêu của mấy người đó rõ ràng là Lục Cung Nghị, cô không cẩn thận tự mình đụng phải, nếu không sẽ không bị bắt đi cùng.
Cái khỉ gì thế, quá nhức đầu rồi!
Kiều Minh Anh hậm hực dùng dĩa chọc miếng thịt bò trong đĩa, coi nó thành mấy người đó mà chọc chọc chọc.
Lê Hiếu Nhật nhất định sớm đã phát hiện cô không thấy đâu, bây giờ còn chưa tìm được, tức chứng tỏ chỗ này rất khó tìm, cô phải nghĩ cách liên lạc với bọn họ.
Nhưng… công cụ liên lạc duy nhất cô mang theo trên người cũng bị bọn họ cầm đi rồi, cô phải làm sao liên lạc với Lê Hiếu Nhật đây?
Trong đầu xuất hiện một kế hoạch, Kiều Minh Anh sau khi dùng cơm xong thì bỏ dĩa xuống, đi lại ở trong phòng, tiêu hóa đồ ăn trong dạ dày.
Đám người Lê Hiếu Nhật tìm hai ngày đều không có kết quả, cuối cùng đưa tầm nhìn đặt ra bên ngoài thành phố A, nhưng nước C nhiều thành phố như vậy, từ trong nhiều thành phố như vậy đi tìm một người, vô khác gì mò kim đáy biển.
“Cậu chủ, thuộc hạ đã phái người tìm kiếm ở nước B và nước C, tạm thời vẫn chưa có tra được vị trí của cô Kiều.” Lê Tiến Dũng cúp máy, đi đến chỗ Lê Hiếu Nhật, cúi đầu báo cáo.
Hai tay của Lê Hiếu Nhật đã siết chặt thành nắm đấm, 2 ngày rồi, đã tròn 2 ngày rồi, vẫn không có tung tích của Kiều Minh Anh, thậm chí một chút manh mối cũng không có.
Trên gương mặt tuấn tú của anh tràn ra sự mệt mỏi, lông mày nhíu lại mang theo sự lo lắng không hóa giải được, đáy mắt xuất hiện tơ máu, quầng mắt thâm đen cả mảng, anh đã 2 ngày không có nghỉ ngơi, bây giờ dựa vào tín niệm mà kiên trì.
“Daddy, không cần lo lắng, bọn họ nếu đã vì Bí Giới mới bắt mami đi, vậy thì mami bây giờ nhất định an toàn.” Kiều Tiểu Bảo ôm chiếc laptop đi tới, một tay đỡ phần dưới chiếc laptop, một tay khác đang gõ cạch cạch rất nhanh trên bàn phím.
Ánh mắt của Lê Hiếu Nhật khi nhìn Kiều Tiểu Bảo rõ ràng dịu lại, xoa cái đầu nhỏ, nhìn bản đồ trên màn hình laptop: “Đây là?”
“Daddy, daddy còn nhớ đã tặng mami một sợi dây chuyền không?” Kiều Tiểu Bảo phóng to bản đồ lên, con trỏ chuột chỉ vào biểu tượng của sợi dây chuyền đó trên bản đồ, nói.
Thế giới?
Ánh mắt của Lê Hiếu Nhật hơi ngưng lại, gật đầu: “Nhớ.”
“Sợi dây chuyền đó ngoại trừ tạo hình bên ngoài độc đáo ra, bên trong còn lắp một GPS cỡ nhỏ, có thể định vị, lý do viên đá đó không được mài hay cắt chính vì bên trong có thứ như này, là chủ nhân của sợi dây chuyền lúc đầu để lại.” Kiều Tiểu Bảo lại tiếp tục phóng to hơn, trên gương mặt đáng yêu là sự nghiêm túc.
Nếu như không phải Dạ Thất đột nhiên nói với cậu bé, có lẽ bọn họ còn phải lãng phí càng nhiều thời gian đi tìm vị trí của Kiều Minh Anh.
Thật ra sợi dây chuyền đó không phải tự nhiên, mà là do hai bộ phận ghép thành, thiết bị định vị GPS gắn ở giữa hai bộ phận, hơn nữa màu sắc của viên đá là màu đen sẫm, cho nên rất khó phát hiện.
Kiều Tiểu Bảo chỉ cảm thấy đã nợ người đó nghĩ ra cách như vậy, gắn thiết bị định vị trong sợi dây chuyền, sợ rằng cũng là vì bảo vệ ai đó mới làm như thế, muốn tìm được vị trí của người đó ngay.
“Biết cũng khá rõ đấy.” Khóe môi của Lê Hiếu Nhật cong lên, bàn tay to xoa đầu của Kiều Tiểu Bảo càng nhẹ nhàng, giống như nhớ đến cái gì đó mà mắt híp mắt híp lại.
“Đương nhiên, đây đều là chị Dạ Thất nói cho con.” Kiều Tiểu Bảo cười vui vẻ, được daddy nhà mình khen nên rất vui.
Lê Hiếu Nhật không có nói thêm nữa, có điều đã đoán ra cô gái ngày hôm đó có quan hệ với Kiều Tiểu Bảo, nếu Kiều Tiểu Bảo đã không định nói, anh sẽ không miễn cưỡng.
“Tiêu rồi… khu vực đó có tín hiệu của thiết bị nhiễu sóng, không được vị trí cụ thể của mami.” Bàn tay nhỏ của Kiều Tiểu Bảo gõ vài cái trên bàn phím, vậy mà không cách nào phá giải được tín hiệu của thiết bị nhiễu sóng đó.
Thiết bị nhiễu sóng này rất kỳ lạ, dường như thiết kế vì cậu bé, cậu bé không phá giải được.
“Daddy xem thử.” Lông mày của Lê Hiếu Nhật nhíu lại, nhấc chiếc laptop qua, gõ một dãy chữ, nhưng trên màn hình lại xuất hiện càng nhiều chữ.
Kiều Tiểu Bảo tiên sát lại xem Lê Hiếu Nhật, hai mắt sáng rực nhìn anh, không mất bao lâu thì thấy vị trí xuất hiện trên màn hình.
“Daddy rất giỏi.” Hai mắt Kiều Tiểu Bảo phát sáng, thì ra kỹ thuật máy tính của daddy lại giỏi như vậy, ngay cả cậu bé cũng không giải được, vậy mà daddy lại dễ dàng phá giải được.
“Ừm.” Lê Hiếu Nhật khẽ đáp một tiếng, kích vào vị trí đó.
Thì ra Kiều Minh Anh không ở bất cứ thành phố nào, mà là ở vùng biển tiếp giáp giữa thành phố A và thành phố D, trên biển có hòn đảo của cư dân, người ở đó đều là cư dân của thành phố D, chỗ đó có hơi hẻo lánh, trị an nghiêm ngặt, hơn nữa tín hiệu rất khó xâm nhập.
Hai ngày nay bọn họ đều đặt tầm mắt ở trên mấy thành phố, lại không ngờ, mấy người đó càng gian xảo, vậy mà giấu người ở trên đảo.
Hơn nữa giấu ở nơi bí mật như vậy, còn cả tín hiệu nhiễu sóng.
“Mami bây giờ ở trong một ngôi biệt thự trên hòn đảo, là biệt thự nào?” Kiều Tiểu Bảo tiến sát lại nhìn chằm chằm, híp mắt lại, muốn ghi nhớ địa chỉ trên đó.
Lúc này, đèn tín hiệu đó lại đột nhiên tắt, ngay cả bản đồ cũng biến mất không thấy nữa.
“A, mau ra cho tao!” Kiều Tiểu Bảo không nhịn được, bàn tay có ít thịt chuẩn bị chào hỏi với cái màn hình máy tính, mặt mày tức giận.
“Ở biệt thự 27 đường Nam Đồng.” Lê Hiếu Nhật vừa rồi liếc mắt một cái đã ghi nhớ địa chỉ rồi, thấy bộ dạng hậm hực của Kiều Tiểu Bảo, có chút buồn cười.
Hai mắt của Kiều Tiểu Bảo sáng lên, ánh mắt nhìn Lê Hiếu Nhật càng thêm sùng bái: “Daddy, vậy chúng ta bây giờ đi thôi?”
“Không được, hành động lần này sẽ rất nguy hiểm, nếu như không cẩn thận, ngay cả mạng cũng sẽ bỏ lại, con không thể đi mạo hiểm, ngoan ngoãn ở nhà đợi đi.” Lê Hiếu Nhật không chút do dự mà từ chối đề nghị của Kiều Tiểu Bảo, đứng dậy.
Gương mặt đáng yêu của Kiều Tiểu Bảo lập tức trở nên thất vọng, ánh mắt nhìn Lê Hiếu Nhật có chút hờn dỗi, nhưng sau đó, trong đôi mắt to vụt qua tia gian xảo, ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Lê Hiếu Nhật dẫn Lê Tiến Dũng rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.