Lê Hiếu Nhật nâng ly cà phê, nhấp mấy ngụm sau đó buông xuống, nhìn chiếc hộp màu đen kia, ánh mắt mang theo một chút tình thế bắt buộc.
“Con mẹ nó, Dạ Nhất, anh biết người mua là ai không? Là ba của lão đại, đây không phải là muốn giết tôi để kiếm tiền của cha ruột Tiểu Bảo sao, đây không phải là người cùng một nhà nhưng không hiểu nhau nên sinh ra hiểu lầm sao? Anh nói xem có phải hiểu lầm hay không?” Dạ Thất nhịn không được phàn nàn với Dạ Nhất, nếu như biết chuyện xui xẻo này khó như vậy, cầu xin cô thì cô cũng không đến!
Đối mặt với phương thức nói chuyện cực nhanh và không ngừng của Dạ Thất, Dạ Nhất trầm mặc mấy giây, rồi đáp lại một câu trả lời chắc chắn: “Tôi biết!”
“Cái gì? Anh biết? Nếu anh đã sớm biết đó là cha của Tiểu Bảo tại sao anh lại không nói ra?” Dạ Thất mở to hai mắt, dùng tay hung hăng chọc chọc vào màn hình điện thoại di động mấy lần.
Chắc chắn là cố ý!
“Tôi nói, chỉ có điều tôi còn chưa kịp nói xong thì cô đã cúp máy của tôi.” Giọng nói của Dạ Nhất hơi lạnh, tích chữ như vàng không muốn lãng phí sức lực đi giải thích, trong giọng điệu có một chút chán ghét trí thông minh của Dạ Thất.
Dạ Thất nghe xong càng hối hận, vì sao lúc ấy mình không nghe toàn bộ lời của Dạ Nhất xong mới cúp điện thoại, bây giờ thật sự khóc không ra nước mắt, vài con trâu kéo cũng không quay lại được: “Vậy anh nói xem phải làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773395/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.