Lê Hiếu Nhật nâng ly cà phê, nhấp mấy ngụm sau đó buông xuống, nhìn chiếc hộp màu đen kia, ánh mắt mang theo một chút tình thế bắt buộc. “Con mẹ nó, Dạ Nhất, anh biết người mua là ai không? Là ba của lão đại, đây không phải là muốn giết tôi để kiếm tiền của cha ruột Tiểu Bảo sao, đây không phải là người cùng một nhà nhưng không hiểu nhau nên sinh ra hiểu lầm sao? Anh nói xem có phải hiểu lầm hay không?” Dạ Thất nhịn không được phàn nàn với Dạ Nhất, nếu như biết chuyện xui xẻo này khó như vậy, cầu xin cô thì cô cũng không đến! Đối mặt với phương thức nói chuyện cực nhanh và không ngừng của Dạ Thất, Dạ Nhất trầm mặc mấy giây, rồi đáp lại một câu trả lời chắc chắn: “Tôi biết!” “Cái gì? Anh biết? Nếu anh đã sớm biết đó là cha của Tiểu Bảo tại sao anh lại không nói ra?” Dạ Thất mở to hai mắt, dùng tay hung hăng chọc chọc vào màn hình điện thoại di động mấy lần. Chắc chắn là cố ý! “Tôi nói, chỉ có điều tôi còn chưa kịp nói xong thì cô đã cúp máy của tôi.” Giọng nói của Dạ Nhất hơi lạnh, tích chữ như vàng không muốn lãng phí sức lực đi giải thích, trong giọng điệu có một chút chán ghét trí thông minh của Dạ Thất. Dạ Thất nghe xong càng hối hận, vì sao lúc ấy mình không nghe toàn bộ lời của Dạ Nhất xong mới cúp điện thoại, bây giờ thật sự khóc không ra nước mắt, vài con trâu kéo cũng không quay lại được: “Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại thật sự cho tôi lấy mười phần trăm cổ phần của anh ta? Tiểu Bảo mà biết chắc chắn sẽ chơi chết tôi!” Đừng thấy bánh bao nhỏ kia ngày thường đều mềm mại đáng yêu dáng vẻ vô hại, nhưng đến khi làm việc thì quả quyết và dũng cảm, thậm chí còn hung ác với bản thân hơn so với kẻ địch, điều quan trọng hơn là thằng nhóc còn thích đùa ác. Mặc dù tâm lý học và chiến thuật của Tiểu Bảo đều là do Dạ Thất dạy, nhưng tên đồ đệ Tiểu Bảo này lại càng là học trò giỏi hơn thầy, hiểu rõ cách tập kích vào nhược điểm của kẻ địch, và nhanh chóng giải quyết kẻ địch bằng sức mạnh nhẹ nhàng nhất. Dạ Thất thậm chí có chút hối hận, không nên dốc tất cả những thứ trong túi cho thằng nhóc, tốt xấu gì cũng phải để cho mình một con đường lui, như vậy cũng sẽ không bị một cái bánh bao nhỏ nhân thịt xơi tái. “Nếu anh ta đã khăng khăng muốn cho, vậy cô cũng chỉ có thể nhận lấy.” Dạ Nhất suy tư một hồi nói: “Nhận lấy, cũng là cậu chủ nhỏ.” Đúng vậy! Sao cô có thể ngốc như vậy! Con trai và cha khác nhau ở chỗ nào? Không có gì khác nhau! “Được rồi, tôi đã biết, cúp nha.” Sau khi nghe xong, trong lòng Dạ Thất cũng không còn gì lo lắng, rất yên tâm cúp điện thoại. Chỗ cổ phần này cuối cùng cũng giao vào tay Tiểu Bảo, còn việc Tiểu Bảo sẽ giải quyết thế nào thì việc đó không liên quan đến cô ta… “Thưa ngài, cứ làm theo những gì chúng ta đã nói lúc đầu, giao dịch thành công, hi vọng lần sau còn có cơ hội hợp tác.” Nói xong câu nói sau cùng Dạ Thất hít sâu một hơi, trời ạ, cuối cùng cũng giải quyết xong. “Ừm.” Lê Hiếu Nhật cầm lấy cái hộp đen mà cô vừa mới bọc lại đưa đến tay anh, không nói thêm gì nữa, đứng dậy và rời khỏi quán cà phê. Dạ Thất thấy anh đã rời đi, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, cả người ngồi phịch xuống ghế, cái này so với việc của cô ta còn mệt hơn gấp mười lần. Trang viên. Sau khi ăn cơm tối xong Kiều Tiểu Bảo liền chui vào phòng chơi game, Dạ Thất vẫn chưa nói cho bé chuyện hôm nay, muốn ngày mai ký hợp đồng sẽ cho bé một điều bất ngờ. Kiều Minh Anh cũng trở về phòng sớm hơn, không có việc gì để làm, cô cầm ipad lên tiếp tục chơi game. Cô cố ý mua một búp bê mèo từ trên mạng, đặt ở giữa giường, cô nằm bên này, bên kia chính là của Lê Hiếu Nhật. Đừng hỏi cô vì sao, cô Kiều đang bày tỏ sự không vui và ấm ức trong lòng. Người xấu xa này, tại sao cả ngày đều tăng ca tăng ca tăng ca! “Đây là cái gì?” Lê Hiếu Nhật không biết đến bên cạnh Kiều Minh Anh từ lúc nào, dùng hai ngón tay chán ghét nhấc búp bê mèo kia lên, biểu cảm có chút ghét bỏ hỏi cô. Kiều Minh Anh không quay đầu lại, nằm sấp trên giường, đôi chân mảnh khảnh đung đưa giữa không trung vô cùng thoải mái: “Đó là bạn mới của em, sau này em muốn ngủ chung cùng nó!” Lê Hiếu Nhật nhíu mày, động tác định bỏ đồ vật trong tay xuống nhưng khi nghe câu nói này của cô thì chuyển hướng một cái ném đồ vật xuống đất ở phía xa. “Sao anh lại ném đồ của em?” Kiều Minh Anh quay đầu nhìn búp bê mèo của mình bị ném xuống đất liền không vui, cô đặt ipad trong tay xuống và nhảy xuống giường đi nhặt búp bê mèo. Lê Hiếu Nhật híp mắt, ánh mắt bất thiện nhìn cô ôm búp bê mèo trong ngực, anh là người sống sờ sờ có hơi ấm, tại sao lại kém một thứ đồ chơi? “Nhanh đưa cho anh.” Anh vươn tay về phía cô, giọng nói hung hăng không cho phép từ chối. Kiều Minh Anh theo bản năng vừa muốn đưa búp bê mèo giao cho anh, nhưng lại nghĩ đến chuyện ngu ngốc buổi trưa hôm nay tự mình làm, cô lập tức thu tay lại, ôm chặt hơn nói: “Không, đây là của em!” Gân xanh trên trán Lê Hiếu Nhật nhảy mấy cái, nhìn chằm chằm vào búp bê mèo kia một hồi, sau đó nở một nụ cười dịu dàng sạch sẽ mê hoặc lòng người. “Một thứ đồ chơi có thể ôm hôn với em sao? Chẳng lẽ em nghĩ muốn vồ lấy anh cũng như vồ lấy đồ chơi sao?” Giọng nói của anh rất trầm, có ma lực khiến cho người ta cảm thấy choáng váng. Đôi mắt ngấn nước của Kiều Minh Anh có chút mê mang, trong đầu không nhẹ không nặng quanh quẩn câu nói này của anh, ôm búp bê mèo trong tay cũng hơi buông lỏng ra một chút. Lê Hiếu Nhật thấy thế lập tức đưa tay túm búp bê mèo trong tay tới, có chút ghét bỏ kéo lỗ tai nó: “Thứ hư hỏng này có cái gì tốt, vứt đi!” “Lê Hiếu Nhật! Anh lại sử dụng mỹ nam kế với em?” Lúc Kiều Minh Anh kịp phản ứng thì búp bê mèo trong ngực đã bị Lê Hiếu Nhật cầm đi, nghĩ đến việc vừa rồi mình bị nụ cười của tên yêu nghiệt kia mê hoặc, cô cũng có chút tức giận. Cô thật sự không phải mê trai, cũng chỉ mê trai đối với anh mà thôi! “Nếu như em thật sự không có ý nghĩ gì với anh thì sao lại bị lừa được?” Lê Hiếu Nhật không thèm quan tâm đến sự lên án của cô, búp bê mèo trong tay bị anh nhào nặn thành các loại hình dạng. Kiều Minh Anh thấy vậy thì rất lo lắng, búp bê mèo này cô thật vất vả mới tranh mua được, hơn nữa vừa mềm lại còn đáng yêu, bị nào nặn như vậy cũng thật quá đáng! “Anh dừng tay, mau đưa nó cho em!” Kiều Minh Anh đưa tay muốn cướp lấy, nhưng chiều cao của hai người chênh lệch quá lớn, Lê Hiếu Nhật chỉ cần giơ tay lên, cho dù cô có kiễng chân cũng không có cách nào cầm được búp bê mèo. Chênh lệch chiều cao thật chết tiệt, cái gì mà chênh lệch chiều cao đáng yêu? Dáng dấp nhỏ nhắn xinh xắn là lỗi của cô sao? Nếu không phải thì tại sao cái tên Lê Hiếu Nhật lại luôn muốn dùng chiều cao này để chèn ép cô? “Muốn tự mình tới bắt.” So với việc Kiều Minh Anh thỉnh thoảng nhảy nhảy lên bắt lấy búp bê mèo trong tay anh, Lê Hiếu Nhật có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cả người sừng sững bất động, dưới hành động kéo của cô cũng không hề xê dịch chút nào, nhưng lại không cho cô cầm được búp bê mèo. Thứ này mà muốn thay thế anh ngủ cùng Kiều Minh Anh? Anh có cho phép sao!!! “Anh để xuống một chút!” Kiều Minh Anh nhảy dựng lên, vẫn không đến búp bê mèo trong tay anh, vậy nên cô nghĩ ra một chiêu hung ác. Hai tay cô nắm lấy áo sơ mi trắng của Lê Hiếu Nhật kéo lại, cả người giống như con gấu túi bám trên người anh, coi anh trở thành một cái cây lớn và trèo lên từng chút một. Thân thể Lê Hiếu Nhật vì hành động này của cô mà đột nhiên trở nên căng thẳng, nụ cười yếu ớt trong mắt lộ ra một tầng u ám, yết hầu giật giật, có chút không được tự nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ cố chấp của Kiều Minh, trong lòng phiền muộn, thứ đồ nát này thật sự quan trọng như vậy sao? So với anh còn quan trọng hơn?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]