Lê Ngữ Vi cười khì một tiếng, xét và giá cả và số lượng đồ chơi thì quả thật cô rất tốt với Kiều Tiểu Bảo, nhưng mà lại phạm phải điều cấm kỵ của Kiều Tiểu Bảo, làm sao Kiều Tiểu Bảo có thể dễ dàng tha thứ cho cô ta được?
“Con mới có bốn năm tuổi thôi mà, con cũng là con nít chứ bộ.” Lê Ngữ Vi đẩy mô hình đồ chơi qua, sau đó lại lấy ra những món đồ chơi nhỏ nhưng rất tinh tế khác từ túi quà ở phía sau lưng đưa cho nhóc.
Kiều Tiểu Bảo cũng không thèm nhìn mấy món đồ chơi kia, ánh mắt của nhóc dừng trên màn hình trò chơi trên iPad, lịch sự mà xa cách nói: “Cảm ơn cô, con không chơi nữa, con không thích đồ chơi cho lắm.”
Thật ra thì trước kia Kiều Tiểu Bảo rất thích đồ chơi, mỗi khi nhóc với Kiều Minh Anh cùng nhau đi dạo phố, lúc nhìn thấy trong những tủ kính trưng bày đủ loại đồ chơi ở trong các cửa hàng, kiểu gì cũng sẽ nảy sinh một loại cảm xúc ham muốn.
Nhưng mà nhóc biết Kiều Minh Anh không có dư tiền để mua đồ chơi cho nhóc, lúc đó Kiều Minh Anh còn không phải là nhà thiết kế bậc nhất của FS, lúc mà nhóc sắp một tuổi không lâu thì bên nước Pháp xảy ra chuyện, Đỗ Lưu Xuyên không thể không bỏ lại bọn họ mà quay về nước Pháp. Mặc dù là để lại cho bọn họ rất nhiều tiền, nhưng mà số tiền đó đã bị bọn lưu manh của nước Anh cướp mất.
Lời nói của mấy người kia chính là giao tiền ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773387/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.