Mà Lục Cung Nghị làm gì có nghiêm trọng giống như điều dưỡng đã nói, dựa lưng vào tường chớp mắt, giường bệnh hướng về phía cửa sổ, ánh nắng lọt vào ô cửa kính chiếu vào trong phòng bao phủ quanh người của anh ta.
Điều dưỡng nhìn một bên mặt của anh ta, nhìn đến nỗi có chút ngây dại.
Anh ta chính là loại người nhìn thấy thì sẽ cảm giác rất ấm áp, lúc cười lên càng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp hơn.
Lúc đầu Kiều Minh Anh trở thành bạn bè với anh ta, cũng là vì lúc đó cô đang trong hoàn cảnh khốn cùng, rất khát vọng.
Lục Cung Nghị biết mình lợi dụng điều dưỡng để lừa gạt Kiều Minh Anh như thế này thì thật sự rất trẻ con, thế nhưng anh ta muốn gặp Kiều Minh Anh, cho nên phải sử dụng chút thủ đoạn đặc biệt.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lục Cung Nghị nghe xong liền biết là Kiều Minh Anh, không do dự liền đắp chăn lên trên người, cái trán rịn ra mấy giọt mồ hôi lạnh, sao còn có dáng vẻ của lúc nãy nữa.
Lúc Kiều Minh Anh đẩy cửa ra thì nhìn thấy dáng vẻ Lục Cung Nghị đang co ro người ở trong chăn, trên trán đổ đầy mồ hôi, sự áy náy ở trong lòng giống như là thủy triều nhấn chìm cô.
Vốn là cảm giác áy náy đã dần dần bớt đi, giờ phút này lại tiếp tục xuất hiện, đôi mắt của cô đỏ ửng.
Cô đi qua, nhẹ nhàng gỗ bả vai của Lục Cung Nghị, giọng nói ấm áp: “Cung Nghị, anh không sao đó chứ?”
Lục Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773385/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.