Dương Ly cuộn tròn hai chân, bưng chén trước mặt lên ăn một miếng thử xem, nhưng không ngờ ăn một miếng lại không dừng lại được, tặc lưỡi khen ngợ, nếu như không phải cô chính miệng ăn cơm anh nấu, thật không thể tin được vị thiếu gia nhà giàu này lại biết nấu ăn.
Thật sự là phong thủy xoay vần ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, nếu như trước đây nói với cô cậu cả nhà họ Tịch biết nấu ăn, cô sẽ cười rụng răng, cảm giác đó chỉ là bịa đặt!
Nhưng là bây giờ…
“Nếu em sợ anh bỏ thuốc em, vậy thì em đừng ăn.” Tịch Tranh cau mày, lườm cô một cái, kéo đồ ăn về phía mình, lạnh nhạt nói.
“Đừng đừng đừng, anh đã xuống bếp rồi, cho dù có hạ độc em, em cũng muốn ăn!” Dương Ly liền vội vàng kéo anh lại, chặn động tác của anh, kéo đĩa thức ăn qua bên cạnh mình, bắt đầu ăn ngon miệng.
Tịch Tranh nhìn Dương Ly ăn vui vẻ như vậy, cười cười, cũng bắt đầu ăn.
Anh vừa ăn vừa quan sát Dương Ly, năm năm rồi, cô vẫn không chút thay đổi, mặc dù an tĩnh hơn so với lúc bé một chút, giống như có tâm sự, nhưng cảm giác vẫn là như trước đây.
Tịch Tranh biết, ngày đó ở quán bar, Dương Ly biến thành như vậy, là vì cô thích Tô Thành Nghiêm.
“Tô Thành Nghiêm bắt nạt em như vậy, có muốn anh đi tìm anh ta cho em không?” Tịch Tranh thử hỏi.
Cô lắc đầu: “Anh ta không bắt nạt em, là vấn đề của chính em.”
“Có phải em vẫn còn thích anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773382/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.